Yêu Long Cổ Đế

Chương 4273: Đáng yêu Đông Hải long vương

Chương 4273: Đông Hải long vương đáng yêu Chín đạo thang Đăng Thiên, vị trí trung tâm trên thực tế chính là khu vực cấp bảy. Nơi Bán Thánh Động xuất hiện cũng là vùng trời thuộc khu vực cấp bảy. Hơn 50 vạn Đăng Thiên thạch của Phượng Hoàng tông đã sớm được phân phát, có người đến khu cấp một, có người đến khu cấp hai, có người đến Đại Danh phủ vực...
Bản thân Tô Hàn thì đến chỗ thang Đăng Thiên ở khu cấp bảy. Không phải vì khu cấp bảy nơi đó tốt hơn, mà vì giờ khắc Bán Thánh Động mở ra, những người hắn muốn gặp sẽ đều xuất hiện.
"Vù vù vù vù..."
Vô số thân ảnh đứng trên Kim Lăng lụa, dùng tốc độ cực nhanh lướt qua hư không, hướng thẳng thang Đăng Thiên mà đi. Thang Đăng Thiên tuy đã hoàn toàn mở, nhưng vẫn chưa chính thức mở cửa vào, nên bọn họ còn thời gian.
Kim Lăng lụa của Vân Vương phủ bị Tô Hàn mặt dày mày dạn giữ lại. Ngược lại Vân Vương phủ không muốn lấy lại, hắn cũng không có ý định trả. Nhờ có Kim Lăng lụa, Phượng Hoàng tông làm việc vẫn vô cùng thuận tiện.
Dọc đường, bóng người càng lúc càng nhiều, dù là tu sĩ không có ý định tiến vào thang Đăng Thiên, cũng đứng bốn phía, ngóng nhìn vị trí thang Đăng Thiên và Bán Thánh Động. Bọn họ tiếc nuối, không cam tâm, thậm chí là ghen ghét… Nhưng cuối cùng, tất cả những cảm xúc đó cũng chỉ có thể biến thành sự ngưỡng mộ.
"Mau nhìn, là người của Phượng Hoàng tông!"
"Bọn họ cũng có Kim Lăng lụa? Chẳng lẽ là của Vân Vương phủ?"
"Trời ạ, sao nhiều người Phượng Hoàng tông đến thang Đăng Thiên thế? Bọn họ có nhiều Đăng Thiên thạch vậy sao?"
"Lần này đúng là cuộc tranh đoạt đỉnh cấp rồi!"
...
Những tiếng cảm thán liên tục vang lên trong tai mọi người Phượng Hoàng tông. Tô Hàn đứng đầu Kim Lăng lụa, hai tay chắp sau lưng, nhìn về phía xa. Cả chín đạo thang Đăng Thiên, dù Phượng Hoàng tông hơn 500.000 người tản ra, mỗi đạo thang Đăng Thiên cũng có khoảng năm vạn người. Cũng chẳng có gì ngoài việc tu sĩ kia kinh ngạc than thở, dù sao thế lực như Đồ Long Trấn cũng chỉ mang theo chừng một ngàn người mà thôi. Số người ở một thang Đăng Thiên của Phượng Hoàng tông đã gấp 50 lần bọn họ!
Kim Lăng lụa chạy rất nhanh, khoảng cách tới thang Đăng Thiên khu cấp bảy cũng ngày càng gần. Đến một lát sau, Kim Lăng lụa màu vàng kim cuối cùng cũng tới nơi!
Vù vù vù —— Nhiều người như vậy xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của tu sĩ ở đó. Khi thấy rõ người đến là Phượng Hoàng tông, họ đều cảm thấy dễ hiểu. Ai cũng biết Phượng Hoàng tông sao lại có nhiều Đăng Thiên thạch đến thế, ngoài việc tốn một khoản tiền lớn mua vào, trong thời gian liên kết hai tộc, bọn họ cũng đã "bóp nặn" không ít thế lực khác. Vì lẽ đó, khi đám người Tô Hàn hiện thân, những thế lực đã bị chèn ép đều ném tới ánh mắt bất thiện.
"Thật náo nhiệt!"
Tô Hàn đi xuống từ Kim Lăng lụa, vẻ mặt nhàn nhã đi dạo. Dù đối diện là một đám cường giả Cổ Thần cảnh đỉnh cấp, hắn cũng không hề có chút khúm núm nào.
"Gặp qua Tô tiền bối."
Phủ chủ Vân Vương phủ quay người, hướng Tô Hàn ôm quyền khom người. Cảnh này, tiếng "Tô tiền bối" này làm cho mọi người xung quanh ngẩn người. Đường đường phủ chủ Vân Vương phủ, cường giả hàng đầu của nhân tộc, vậy mà lại hành lễ với Tô Hàn? Chỉ trong nháy mắt, bọn họ mới nhớ tới vị trước mắt, có lẽ là Yêu Long Cổ Đế năm xưa!
"Gặp qua Tô tiền bối."
Phủ chủ Bách Hoa phủ cũng hít sâu một hơi, như phủ chủ Vân Vương phủ, không chỉ hành lễ, trên mặt còn lộ vẻ cung kính.
"Không cần vậy đâu." Tô Hàn khẽ lắc đầu: "Khi ta tung hoành Thượng Đẳng tinh vực, các ngươi còn chưa ra đời, không tính cùng một thời đại, nên không cần gọi ta là "Tiền bối"."
Lời vừa nói ra, phủ chủ Vân Vương phủ và phủ chủ Bách Hoa phủ lập tức cười khổ. Bọn họ thừa nhận Tô Hàn nói đúng, nhưng không khỏi quá trực tiếp, hơi khó nghe!
"Hừ, người trùng sinh mà thôi, vừa khen vài câu liền dương dương tự đắc."
Có tiếng hừ lạnh truyền tới, là giọng của Đông Hải long vương. Kiếp trước, Tô Hàn từng một mình trấn áp Tứ Hải Long Cung, bọn họ không ưa Tô Hàn cũng là chuyện thường. Đương nhiên, so với Đồ Long Trấn, Tứ Hải Long Cung đối với Tô Hàn chỉ có thể nói là ghét bỏ, dù sao Tô Hàn khi đó chỉ trấn áp bọn họ, chứ không trắng trợn tàn sát.
"Nếu ngươi còn có tu vi như trước, lão Long ta nhất định sẽ gọi ngươi một tiếng 'Tiền bối', nhưng giờ tu vi của ngươi mất hết, tốt nhất đừng ở đây làm bộ." Đông Hải long vương tiếp lời.
"Phụ hoàng."
Bên cạnh hắn, một thiếu nữ giơ tay, kéo lấy cánh tay hắn, vẻ mặt có chút khó coi.
"Tránh ra!" Đông Hải long vương trừng mắt. Thiếu nữ bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn Tô Hàn, trong mắt đều là vẻ áy náy.
"Linh Nhi?"
Tô Hàn nhìn thiếu nữ, cười nói: "Năm đó từ biệt, đã lâu không gặp. Sau này bản tông mới biết, ngươi lại là người của Đông Hải long cung."
"Tô tiền bối, ngày đó ơn cứu mạng, Linh Nhi..."
"Tiền bối cái gì mà tiền bối!"
Linh Nhi vừa định nói thì bị Đông Hải long vương cắt ngang: "Con nhóc kia, suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói, một kẻ nửa bước Thiên Thần cảnh không đáng để ngươi gọi một tiếng 'Tiền bối' đâu?"
"Phụ hoàng!"
Linh Nhi tức giận nói: "Tô tiền bối dù sao cũng cứu mạng con, người không thể vong ân bội nghĩa."
"Ai bảo hắn trấn áp Đông Hải long cung của ta." Đông Hải long vương lẩm bẩm đầy ngượng ngùng.
"Lúc bản tông trấn áp Đông Hải long cung, ngươi còn chưa sinh ra đâu, cũng không phải trấn áp ngươi, làm gì mà lớn tiếng vậy?" Tô Hàn nói.
"Ngươi trấn áp Đông Hải long cung của ta là không được!" Đông Hải long vương nghểnh mặt lên.
Tô Hàn cười như không cười: "Lão già, ngươi tin ta sau khi bước vào Cổ Thần cảnh sẽ trấn áp ngươi thêm lần nữa không?"
"Hừ, ngươi tưởng ngươi vẫn như kiếp trước à? Nhìn vào việc ngươi cứu được Linh Nhi, ta cho ngươi biết, ngươi tốt nhất đừng bén mảng tới Đông Hải long cung, nếu không ta sẽ cho ngươi chịu không nổi!" Đông Hải long vương không hề sợ hãi.
"Vậy được thôi, ngươi cứ chờ." Tô Hàn cười tủm tỉm nói: "Chờ ta rút Định Hải thần châm của Đông Hải long cung, ngươi cũng đừng đến khóc lóc van xin ta tha thứ."
"Ai van xin tha thứ thì người đó là con rùa!"
"Phụ hoàng!"
Linh Nhi thật sự hết cách. Phụ hoàng cũng là người đã sống hơn hai ngàn vạn năm, thậm chí còn sống lâu hơn thời gian tồn tại của Cổ Thần Tấn Tông, sao trước mặt Tô Hàn, lại giống đứa trẻ con vậy?
Chẳng lẽ đây chính là... biểu tượng của kẻ tầm thường?
"Khuyên nhủ phụ hoàng ngươi cho tốt, đừng để đến lúc đó khóc nhè."
Tô Hàn cười với Linh Nhi, sau đó quay đầu nhìn về phía thân ảnh mỹ lệ, đang từ khi hắn xuất hiện đã nhìn chằm chằm hắn.
"Lại đây." Tô Hàn cười vẫy tay.
"Phụ thân!"
Tô Tuyết không nói hai lời, với tốc độ nhanh nhất xẹt qua không trung, rồi nhào vào vòng tay Tô Hàn.
Cảnh này khiến vô số tu sĩ nam ghen tị không thôi. Bọn họ không kìm được mà nghĩ, nếu người được đổi thành mình thì tốt biết bao... Nữ thần thanh lãnh này, trước mặt phụ thân cũng chỉ là một đứa con ngoan mà thôi!
Mà Tô Tuyết, ở trong ngực Tô Hàn một hồi, lại bị Nhậm Thanh Hoan bất mãn kéo ra.
"Có cha rồi là không cần mẹ nữa hả?"
"Đâu có... Thực ra con muốn ôm mẹ trước, nhưng cha gọi con sang mà."
Tô Hàn: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận