Yêu Long Cổ Đế

Chương 70: Yến hội

Chương 70: Yến hội "Hắn chưa bao giờ được nhìn thấy cùng lúc mười món vũ khí Bạch Ngân cấp thượng phẩm."
"Chỉ riêng số vũ khí Bạch Ngân cấp này thôi, e rằng đã có giá trị hàng trăm triệu kim tệ rồi?"
Lăng Khánh Hải hỏi: "Còn những đan dược kia, phẩm cấp thế nào? Chắc đều là đan dược cao cấp cả chứ?"
"Có đan dược cao cấp, cũng có đan dược Bạch Ngân cấp, hạ phẩm Bạch Ngân cấp chừng mấy chục bình, trung phẩm Bạch Ngân cấp khoảng hai mươi bình, thượng phẩm Bạch Ngân cấp thì giống như vũ khí, cũng là mười bình, tổng cộng một trăm miếng." Tô Hàn bình thản đáp.
Đây là những thứ hắn đã chuẩn bị sẵn ở Tiêu gia từ trước, chỉ chờ lúc này đem ra. Khi đó, vì luyện chế số đan dược và vũ khí này, Tô Hàn suýt chút nữa đã dùng hết tiền tiết kiệm của mình.
Đương nhiên, phần thưởng nhận được cũng rất lớn. Nếu như những vũ khí và đan dược này không đưa cho Hàn Vân tông mà bán đi, sẽ có giá trị hàng trăm triệu kim tệ, gấp mấy chục lần, thậm chí hơn trăm lần so với chi phí Tô Hàn đã bỏ ra.
Từ đó có thể thấy rõ, Luyện Đan sư và Luyện Khí sư là những ngành nghề có lợi nhuận béo bở đến mức nào, đặc biệt là Luyện Khí sư.
"Chỉ cần dựa vào những thứ này, cho dù ta có đào hết năm mươi thiên tài của Hàn Vân tông đi, ngươi cũng có thể tùy tiện bồi dưỡng ra người khác, huống chi những người ta muốn đào đi cũng chưa chắc đã là thiên tài." Tô Hàn nói.
"Tốt, ta đáp ứng ngươi."
Lăng Khánh Hải hít một hơi thật sâu, rồi lại hỏi: "Nhưng ta muốn biết, những vũ khí này... Cũng là do ngươi luyện chế sao?"
"Ừm." Tô Hàn khẽ gật đầu.
Thấy vậy, dù Lăng Khánh Hải đã chứng kiến quá nhiều kỳ tích ở Tô Hàn, vẫn không thể che giấu được vẻ mặt kinh hãi.
Hắn không thể tưởng tượng nổi, Tô Hàn chỉ là một người ở Long Mạch cảnh, khai mở hơn hai mươi đầu long mạch đã là một chuyện, vậy mà lại còn biết luyện đan, hơn nữa nửa phút đã có thể luyện chế ra mười viên đan dược thượng phẩm, xem ra cũng không hề tốn sức chút nào, hoàn toàn dễ như trở bàn tay.
Lùi một bước mà nói, trở thành Luyện Đan sư thì cũng thôi đi, vậy mà hắn lại còn là Luyện Khí sư, hơn nữa lại còn là Luyện Khí sư Bạch Ngân cấp thượng phẩm!!!
Mẹ kiếp hắn có còn là người không vậy?
"Bản tông là Long Thần cảnh, thuộc đại cảnh giới thứ ba của Long Võ đại lục, nói đến cũng coi như là một phương cường giả, nhưng ngay lúc này đây, bản tông thật sự không thể nào nhìn thấu ngươi." Lăng Khánh Hải lắc đầu thở dài.
Tô Hàn cười nói: "Vậy nên ngươi cần phải thật giỏi mà suy nghĩ, nếu thành đệ tử của ta, ngươi sẽ nhanh chóng tấn thăng lên đại cảnh giới thứ hai của Long Võ đại lục thôi."
"Dù sao ta cũng là tông chủ của Hàn Vân tông, nếu trở thành đệ tử của ngươi thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn, việc này ta xin phép suy nghĩ lại đã."
Lăng Khánh Hải vẫn còn chút do dự, đúng như hắn đã nói, hắn là tông chủ của Hàn Vân tông, có đến mấy vạn người cần phải quản lý, hơn nữa ở trên còn có Lưu Tuyết tông thuộc bát lưu tông môn chèn ép, có một số việc hắn không thể tự quyết định được.
Điểm mấu chốt nhất vẫn là tu vi của Tô Hàn. Nếu Tô Hàn là Long Hoàng cảnh, việc hắn bái Tô Hàn làm sư phụ thì ai còn dám nói gì nữa? Nhưng Tô Hàn chỉ là Long Mạch cảnh, việc này làm cho người ta khó xử.
"Đã như vậy, ta sẽ không quấy rầy nữa."
Tô Hàn đứng dậy, hắn không muốn trở thành đệ tử của Hàn Vân tông, đương nhiên sẽ không ở lại Hàn Vân tông làm gì.
Huống hồ, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm, dù sao thì việc thành lập tông môn cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
"Ngươi chẳng phải muốn trở thành khách khanh của Hàn Vân tông sao? Chuyện này ta đồng ý với ngươi." Lăng Khánh Hải cũng đứng lên theo.
"Đa tạ."
Tô Hàn mỉm cười, rồi quay người rời đi.
Bất chợt, khi đi đến đại sảnh, hắn nhớ ra điều gì, dừng bước rồi quay đầu nói: "À phải rồi, ta là người đứng đầu trong đợt khảo hạch này, ta phải nhận lấy những phần thưởng đó."
"Ngươi còn thiếu mấy phần thưởng đó sao? Không thể tiết kiệm cho ta chút ít à?" Lăng Khánh Hải giật giật khóe miệng, hắn cứ tưởng Tô Hàn quên chuyện này rồi.
"Dù là chân muỗi thì vẫn là t·h·ị·t, ngươi nói đúng không?" Tô Hàn cười nói.
Lăng Khánh Hải: "..."
Sau khi nhận được những phần thưởng linh vật hoàng kim cấp kia, Tô Hàn liền rời khỏi Hàn Vân tông và trở về Tiêu gia.
Thấy Tô Hàn trở về, đám hộ vệ cổng liền vui mừng khôn xiết, cung kính cúi người chào Tô Hàn rồi như làn gió chạy vào Tiêu gia báo tin.
Toàn bộ Tiêu gia trên dưới đều đã chuẩn bị xong yến hội, chỉ còn chờ Tô Hàn về.
Đêm xuống, đèn đuốc sáng rực, khắp Tiêu gia giăng đèn kết hoa, rõ ràng là có đại hỉ sự.
Hỉ sự này, đương nhiên chính là vì Tô Hàn.
Trong nhà, một chiếc bàn đá dài đến hơn chục mét nằm ngang, trên bàn bày đầy thức ăn, rượu thịt ê hề, xung quanh đứng đầy người.
Tô Hàn đứng ở chính giữa.
"Kể từ khi Tô Hàn bước chân vào Tiêu gia, hắn chính là người của Tiêu gia ta, tuy nói Tô Hàn không có gia nhập Hàn Vân tông, nhưng thiên phú của hắn là vô song, sau này chắc chắn sẽ trở thành siêu cấp cường giả, các ngươi nếu có ai muốn nương tựa vào quan hệ, bây giờ là thời điểm tốt nhất." Tiêu Hành Sơn giơ chén rượu, cười ha hả, lời nói ẩn chứa cả ý trêu chọc.
Hắn nói không sai, thực sự có không ít người mong muốn nương tựa vào quan hệ, cho dù không phải nương tựa vào quan hệ, ít nhất cũng không muốn đắc tội Tô Hàn.
Nhưng kiểu nói này của Tiêu Hành Sơn khiến khuôn mặt của bọn họ lộ ra vẻ khó xử.
"Tô Hàn ca, cái kia... Ta xin mời huynh một chén."
Có người tiến đến, vẻ mặt có chút tái nhợt, trong ánh mắt nhìn Tô Hàn đều là vẻ kính sợ.
"Ngươi muốn mời ta sao?"
Tô Hàn nhìn lướt qua người đến với vẻ như cười mà không phải cười, đối phương chính là Liên Ngọc Trạch, người mà trước đó bị hắn đánh cho trọng thương.
"Trước đây là ta có mắt như mù, không ngờ Tô Hàn ca lại lợi hại như vậy, từ nay về sau, ta Liên Ngọc Trạch nguyện coi Tô Hàn ca như t·h·i·ê·n Lôi sai đâu đ·á·n·h đó, ai mà dám nói xấu huynh nữa, ta nhất định sẽ không tha cho hắn!" Liên Ngọc Trạch lớn tiếng nói với vẻ chính nghĩa.
Mọi người xung quanh không khỏi nhìn sang, trên mặt mang theo một chút nụ cười trêu chọc. Ai mà chẳng biết Liên Ngọc Trạch trước đó bị Tô Hàn đánh cho suýt c·h·ế·t, còn phải nhờ đến lão cha Liên Trùng tự mình đến xin lỗi?
Lúc đó còn lớn tiếng nói rằng nhất định sẽ không bỏ qua cho Tô Hàn, bây giờ thấy Tô Hàn quật khởi thì lại vội vàng chạy tới thể hiện rằng nguyện coi Tô Hàn như t·h·i·ê·n Lôi sai đâu đ·á·n·h đó.
"Làm người phải có nguyên tắc, không được tự cao tự đại, không được c·u·ồ·n·g vọng, cũng không được coi trời bằng vung."
Tô Hàn nâng chén rượu lên cụng với Liên Ngọc Trạch, cười nói: "Ly này ta uống."
Liên Ngọc Trạch ngây người ra một hồi lâu, thấy Tô Hàn đã uống xong rượu, vội vàng cũng ừng ực uống cạn ly.
Hắn còn tưởng rằng Tô Hàn sẽ khiến hắn mất mặt trước mọi người, sớm đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu hổ đó, nào ngờ lòng dạ Tô Hàn lại rộng lớn như vậy, tựa hồ ngay từ đầu đã không có ý định gây sự với hắn.
"Tô Hàn ca, ta Liên Ngọc Trạch sau này sẽ là tiểu đệ của huynh, lên núi đ·a·o, xuống biển lửa, chỉ cần huynh phân phó một tiếng, ta tuyệt không dám oán thán nửa lời!" Liên Ngọc Trạch vỗ ngực nói một cách dứt khoát, giờ phút này hắn mới tính là chân chính tâm phục khẩu phục Tô Hàn.
"Lên núi đ·a·o, xuống biển lửa thì cũng thôi đi, dù sao thì cũng sẽ có lúc dùng đến ngươi đấy." Tô Hàn nói.
"Chuyện gì?" Liên Ngọc Trạch lập tức hỏi.
"Trong một thời gian ngắn nữa thôi, ta sẽ thành lập một cái tông môn, đến lúc đó, ngươi gia nhập tông môn của ta nhé." Tô Hàn nói.
"Tông môn?"
Mắt Liên Ngọc Trạch sáng lên, rồi chợt lắc đầu cười khổ: "Với thiên phú của ta, mà lại gia nhập tông môn... Tô Hàn ca thật sự là coi trọng ta rồi."
—— —— PS: Hôm qua bùng nổ năm chương, cảm tạ huynh đệ 'Lo sắcr' đã thưởng 200 sách tệ, còn có huynh đệ 'Gabriel' thưởng 99 sách tệ, cùng với huynh đệ "SSS" khen thưởng 100 sách tệ, tiện thể hỏi một chút, ngài là 3S sao? Ha ha!
Nói thêm một chút, tạm thời mỗi ngày hai chương, lần lượt là 8:30 sáng và 8:30 tối, thấy có người nói chỉ cập nhật một chương, ở đây xin giải thích một chút, Nam Sơn sẽ không chỉ cập nhật một chương đâu.
✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯ Cầu Vote 9-10 ở cuối
Bạn cần đăng nhập để bình luận