Yêu Long Cổ Đế

Chương 1872: Tam Đế sơn (5 càng! )

Chương 1872: Tam Đế sơn (5 chương!)
Linh thạch mười vạn tỷ, đan dược, vũ khí trang bị có thể nói vô số... Nhưng đối với Tô Hàn mà nói, quan trọng nhất vẫn là Ma Đế sơn, Tiên Đế sơn, cùng với Linh Đế sơn! Ba ngọn núi lớn này, gọi chung là Tam Đế sơn, ở tinh vực hạ đẳng là một trong những nơi tạo hóa nổi tiếng!
Trong truyền thuyết, Tam Đế sơn do ba vị đế giả thời hoang cổ lưu lại, tồn tại đến nay.
Bên ngoài một ngày, Tam Đế sơn một năm, tốc độ thời gian trôi qua nhanh gấp bội, tương đương với 365 lần, so với 130 lần trong Tu Di giới thánh tử của Tô Hàn còn kinh khủng hơn!
Ở trong đó mười năm, tương đương với 3.650 năm ở bên ngoài! Mà đây chỉ là một trong những nơi đặc biệt trong Tam Đế sơn mà thôi. Một điều nữa chính là tạo hóa của Tam Đế sơn!
Trong Tam Đế sơn không có linh lực, cũng không có ma pháp nguyên tố. Vậy đắm mình trong đó thì có ích lợi gì? Đó là điều kỳ dị!
Tương truyền, khi ba vị đế giả sáng lập Tam Đế sơn, đã để lại ba món đồ – Vạn cổ đạo pháp, bí thuật của đế giả, bia đá minh ngộ!
Và ba món đồ này chính là tạo hóa dành cho người tiến vào!
Bất quá, nơi như Tam Đế sơn này chỉ giới hạn người tu vi dưới Hợp Thể cảnh tiến vào, và phải có cường giả của tam giáo, chín phái, 72 tông cùng ra tay thì mới có thể mở được Tam Đế sơn.
Kiếp trước, Tô Hàn từng nghe nói về Tam Đế sơn, đã từng tìm mọi cách muốn vào, nhưng cuối cùng vẫn không thành công. Lúc ở dưới Hợp Thể cảnh, hắn không đủ tư cách tiến vào, sau khi đạt Hợp Thể cảnh thì lại không thể.
Đương nhiên, dù chưa từng vào, sự hiểu biết của Tô Hàn về Tam Đế sơn cũng vượt xa người khác. Hắn biết ba món đồ trong Tam Đế sơn nằm trong các thế giới khác nhau, mà hơn 99% người tiến vào chỉ có thể thấy bia đá minh ngộ, còn bí thuật của đế giả và vạn cổ đạo pháp thì căn bản không thể tìm thấy.
Vì sao lại không tìm được, Tô Hàn cũng không rõ.
Tô Hàn kiếp trước tung hoành ở tinh vực hạ đẳng mấy trăm vạn năm, cũng chưa từng nghe ai có được bí thuật đế giả và vạn cổ đạo pháp trong Tam Đế sơn. Dần dà, tất cả những ai vào Tam Đế sơn đều xem chúng là truyền thuyết. Họ vào chỉ vì bia đá minh ngộ, còn bí thuật của đế giả và vạn cổ đạo pháp thì nhiều người đã không tin chúng tồn tại.
Những lời tiếp theo của Lâm Phùng Kiệt đã chứng minh điều này.
"Ta nói những phần thưởng này đều là của tông môn, mà với tông môn, linh thạch, vũ khí trang bị và đan dược hiển nhiên không quý bằng Tam Đế sơn."
Lâm Phùng Kiệt nói: "Tam Đế sơn, ngươi nghe qua rồi chứ? Nơi tạo hóa có bí thuật của đế giả, vạn cổ đạo pháp và bia đá minh ngộ, cho dù nhìn khắp tinh vực hạ đẳng, Tam Đế sơn là nơi nhiều người mơ ước, nếu nói về tạo hóa chân chính thì Tam Đế sơn đủ để lọt vào top 10, thậm chí top 3 các nơi tạo hóa của tinh vực hạ đẳng!"
"Bất quá, vạn cổ đạo pháp và bí thuật của đế giả thì cơ bản không ai có thể tiếp cận được, nhiều người không tin chúng thực sự tồn tại, nhưng ta vẫn cảm thấy, không có lửa thì sao có khói, đã có truyền thuyết này thì chắc chắn phải có người từng đạt được chúng."
Nói đến đây, Lâm Phùng Kiệt hơi dừng lại, hướng Tô Hàn nói: "Nghe nói... trong Thần Đạo giáo có một vị đại chủ giáo kim y từng thấy bí thuật của đế giả, nhưng cuối cùng cũng không đạt được."
"Thật sao?" Mắt Tô Hàn sáng lên.
Ngay cả hắn, người hai đời, cũng không thể xác định vạn cổ đạo pháp và bí thuật của đế giả có thật hay không. Dù sao đó là từ thời đế giả Hoang Cổ! Nếu thực sự có đạo pháp và bí thuật lưu lại, chắc chắn sẽ kinh thiên động địa?
Lời của Lâm Phùng Kiệt khiến Tô Hàn lập tức có xúc động muốn tìm hiểu.
"Thật."
Lâm Phùng Kiệt gật đầu: "Chuyện này cũng không bí mật gì, nhiều người đều biết, hình như vị đại chủ giáo kim y đó sau khi từ Tam Đế sơn ra còn bế quan ròng rã mười vạn năm, nhưng vẫn không lĩnh ngộ được bí thuật của đế giả. Có người nói dù không lĩnh ngộ được, ông ta vẫn dựa vào lần thấy bí thuật đế giả đó mà đạt được đến trình độ đại chủ giáo kim y như bây giờ!"
"Nếu thật như vậy thì kinh khủng..." Tô Hàn khẽ thở dài.
Một bí thuật của đế giả có thể tạo nên một người ở cảnh giới thiên đế, ngoài kinh khủng, thật không tìm được từ ngữ nào để hình dung.
"Đó cũng chỉ là truyền thuyết, không liên quan gì đến chúng ta."
Lâm Phùng Kiệt lại nói: "Tiếp theo, ta sẽ nói một chút về phần thưởng cho người dự thi."
"Nếu đoạt được quán quân thiên kiêu tranh bá, sẽ nhận được mười triệu linh thạch, một đan dược ngũ phẩm tầm thường, một minh khí thượng phẩm, và cơ hội vào Tam Đế sơn, đắm mình hai mươi năm!"
"Ngoài ra, Thanh Hoàng giáo ta sẽ mở một lần tẩy linh trì, Thần Đạo giáo cũng sẽ mở một lần thần đạo tế đàn, Thái Hư giáo cũng sẽ mở một lần Chí Tôn không gian, cung cấp quán quân sử dụng một năm!"
"Tê!!!"
Tô Hàn hít sâu một hơi lạnh. Phần thưởng cho người dự thi cũng cực kỳ khủng bố!
Kiếp trước, Tô Hàn không có tư chất thiên phú, từng bước một tu luyện ổn định. Cái gọi là thiên kiêu tranh bá, đối với Tô Hàn tự nhiên là không liên quan. Cho nên Tô Hàn cũng không quan tâm phần thưởng của thiên kiêu tranh bá, thay vào đó, hắn sẽ dùng thời gian đó để tu luyện.
Điều làm hắn không ngờ là, phần thưởng cho cả tông môn và người dự thi đều phong phú đến thế.
Đối với người mà nói, mười triệu linh thạch là một con số khổng lồ, giống như phàm nhân bỗng có vô số tiền có thể ăn sung mặc sướng cả đời.
Còn đan dược ngũ phẩm tầm thường và vũ khí minh khí thượng phẩm cũng rất quý giá!
Nhưng quý nhất vẫn là Tam Đế sơn, và cơ hội ba giáo cho – tẩy linh trì, thần đạo tế đàn, Chí Tôn không gian!
Kiếp trước Tô Hàn đều từng nghe về ba nơi này, những nơi có tỷ lệ rất cao có thể giúp người ta đột phá! Cho dù không đột phá cũng có thể tẩy thân phạt tủy, tăng cường thực lực vô số.
Thậm chí đề cao tư chất, giúp con đường tu luyện sau này trở nên đơn giản hơn! Cũng giúp người minh ngộ, thấu hiểu con đường tương lai, tăng cường việc chưởng khống và thăm dò pháp tắc lên một tầm cao mới.
Dù Tô Hàn tâm cảnh có tốt đến đâu, biết nhiều về các nơi tạo hóa như thế, vẫn cảm thấy rung động trước phần thưởng này.
"Sao, có động lòng không?"
Lâm Phùng Kiệt cười nói: "Động lòng thì hành động đi, nếu ngươi có thể đoạt quán quân, những phần thưởng đó đều là của ngươi!"
"Tỉnh lại đi, sáo lộ của ngươi vô dụng với ta."
Tô Hàn liếc Lâm Phùng Kiệt, nói tiếp: "Tiếp theo nói về thù lao của ta đi, nếu ta hài lòng, ta có thể thử sức khi rảnh rỗi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận