Yêu Long Cổ Đế

Chương 4741:   đừng đến chọc ta!

Chương 4741: Đừng có đến chọc ta! Tiểu súc sinh... Ba chữ này, dùng cho ai là thích hợp nhất? Chỉ có Lưu Diệp và Tô Hàn lựa chọn, vậy chắc chắn là người sau rồi. Bởi vì Lưu Diệp đã không còn 'nhỏ'. Cái vẻ hung hãn và tràn ngập sát khí này nói rõ điều gì? Bạch Y Các cái rắm! Hắn căn bản không phải người của Bạch Y Các, chỉ là mặc toàn đồ trắng mà thôi! Mọi hy vọng, vào khoảnh khắc này đều tan thành mây khói. Lưu Diệp thậm chí còn tuyệt vọng hơn trước. Huynh trưởng của hắn có quan hệ tốt với Bạch Y Các, nhưng người trước mắt này, quan hệ với Bạch Y Các lại chẳng tốt đẹp gì... Biết vậy đã không lôi huynh trưởng ra làm gì, tự chuốc lấy oán hận mà! ! !... Đúng như những gì thần niệm Tô Hàn thấy được, Bạch Y Các chính xác có hơn năm ngàn người. Người mạnh nhất là một lão già tóc hoa râm. Khí tức của hắn không hề che giấu, chính là Chuẩn Thánh thất trọng. Ngoài ra còn có mười tên Chuẩn Thánh lục trọng! Tô Hàn nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc, như Trần Quang, Lâm Hùng, Tống Ách... đều ở trong đó. Có điều, không thấy Đường Mính, cô bé đáng yêu kia. "Hàn trưởng lão!" Lưu Diệp thấy lão giả kia liền lập tức lớn tiếng nói: "Cứu ta... Cứu ta với!" Hàn trưởng lão tên thật là Hàn Vân Quý, lúc xuất hiện thì mặt mũi hung hăng. Nhưng khi nghe Lưu Diệp nói vậy, mí mắt Hàn Vân Quý không khỏi giật giật. "Lưu Diệp?" "Là ta, là ta đây!" Lưu Diệp muốn khóc đến nơi. Hàn Vân Quý không khỏi nhíu mày. Dựa vào mối quan hệ của huynh trưởng Lưu Diệp, Hàn Vân Quý biết Lưu Diệp, và cũng biết hắn cũng là tu sĩ Chuẩn Thánh thất trọng, tu vi tương đương mình. Vậy thì, Hàn Vân Quý có hơi mộng mị. Một tên Chuẩn Thánh thất trọng, giờ phút này... Lại đang cầu cứu mình sao? Nhìn quanh bốn phía, ai có thể uy hiếp hắn? Chỉ có một! Chính là người mà Bạch Y Các muốn truy sát! "Lưu tiền bối, xảy ra chuyện gì vậy?" Lâm Hùng và những người khác vẻ mặt đầy nghi hoặc, mở miệng hỏi thăm. Lưu Diệp muốn nói gì đó, thấy Tô Hàn đang nhìn chằm chằm mình, lại lặng lẽ lắc đầu. Lời vừa ra tới miệng, lập tức nghẹn lại! "Bạo Tuyết, ngươi còn không mau qua đây chịu chết!" Lâm Hùng lại quát vào Tô Hàn. Lúc ở Tây Vương Lĩnh, Tô Hàn đã thể hiện sức mạnh mà đến Chuẩn Thánh ngũ trọng cũng không thể chống lại. Lâm Hùng báo chuyện này cho Bạch Y Các, và Bạch Y Các cho rằng Tô Hàn bề ngoài là Chuẩn Thánh nhất trọng, nhưng thực tế hắn phải là Chuẩn Thánh lục trọng, thậm chí là thất trọng! Cho nên, Bạch Y Các phái ra mấy vị Chuẩn Thánh thất trọng để bắt Tô Hàn. Hàn Vân Quý là một trong số đó. Biết Tô Hàn rời khỏi Thánh Quang thành, bọn họ lập tức đuổi theo hướng này. Rồi sau đó, liền thấy cảnh trước mắt. Trong lòng Hàn Vân Quý có dự cảm không lành, nhưng Lâm Hùng thì không! Chỉ có mười tên Chuẩn Thánh lục trọng, cộng thêm Hàn Vân Quý Chuẩn Thánh thất trọng, chẳng lẽ không trị nổi Bạo Tuyết kia sao? Bởi vậy, khi Lâm Hùng mở miệng, thái độ cực kỳ tùy tiện, không hề kiêng kị gì. Thế nhưng, Tô Hàn không để ý đến hắn mà lại nói với Lưu Diệp: "Ta cho ngươi một cơ hội sống, nhưng ngươi phải có bản lĩnh mới được." Vẻ mặt Lưu Diệp lập tức trở nên hung ác! Thấy Tô Hàn nâng tay phải lên, chiếc nhẫn trữ vật và thẻ tích phân vàng đã biến mất từ lúc nào. "Xoẹt!" Sức mạnh trật tự màu đỏ rực theo tay Tô Hàn xuất hiện, dần dần tạo thành một thanh chưởng đao sắc bén. "Hỏa thuộc tính? !" Trong lòng Lưu Diệp gào thét: "Hắn là tu sĩ song thuộc tính? ?" Ở Thánh Vực, tu sĩ song thuộc tính chắc chắn có, cũng không có gì lạ, có điều đại bộ phận tu vi đều không cao. Còn ở một nơi nhỏ như Thanh Quang thành mà tu luyện song thuộc tính, đúng là hiếm thấy. "Chỉ cần ngươi có thể đỡ được một chưởng đao này của ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng." Tô Hàn vừa dứt lời, không đợi Lưu Diệp có đồng ý hay không, tay phải đột nhiên vung về cổ hắn. "Xoẹt!" Nhiệt độ kinh người lan tỏa khắp cơ thể, luồng sáng màu đỏ rực trong nháy mắt đến trước mắt, Lưu Diệp gần như là theo bản năng hô: "Hàn trưởng lão, cứu ta với! ! !" Hàn Vân Quý vẫn đứng ở đó. Hắn không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Mặc dù hiểu rõ, nhưng lúc này đã quá muộn rồi. Trước sự chứng kiến của mọi người, chưởng đao tiếp xúc với cổ Lưu Diệp. Nhưng nó không trực tiếp cắt đứt, mà một luồng sáng xuất hiện từ cổ Lưu Diệp. "Xuy xuy..." Chưởng đao chạm vào luồng sáng, giống như chém vào đá, phát ra âm thanh chói tai. Lưu Diệp vẻ mặt mừng rỡ, lập tức nói: "Tiền bối, ngài đã nói, chỉ cần ta đỡ được chưởng đao này, vậy ngài sẽ..." "Phụt!" Lời còn chưa dứt thì đã im bặt! Không biết từ lúc nào, luồng sáng kia đã bị ngọn lửa tiêu tan không còn. Máu tươi từ cổ Lưu Diệp bắn ra, một cái đầu to lớn rơi xuống đất. Cùng lúc đó, hơi nóng bỏng kinh khủng, theo cổ lan vào trong cơ thể Lưu Diệp. Nguyên thần của hắn trực tiếp bị thiêu thành tro bụi! "Ta giữ lời, đáng tiếc, ngươi không có khả năng đỡ nổi." Tô Hàn tỏ vẻ tiếc nuối. Mà cảnh tượng này, khiến người của Bạch Y Các hoàn toàn chết lặng. Hàn Vân Quý thở dốc, nuốt nước bọt cái ực. Ngay cả Chuẩn Thánh thất trọng cũng chết trong tay hắn? Vậy mình... Không phải là sắp chết rồi sao? ?" "Đồ hèn!" Hàn Vân Quý trợn mắt nhìn Lâm Hùng, hận không thể tát hắn một cái. Cái tên óc bã đậu, lại còn ngu xuẩn kia, không phải bảo đối phương chỉ là Chuẩn Thánh lục trọng, thất trọng sao? Nếu tu vi như vậy, sao có thể giết được Lưu Diệp? Ít nhất cũng phải là Hư Thánh chứ! ! ! Còn Lâm Hùng thì đã sớm cứng đờ cả người, mắt trợn trừng, ngây như phỗng. Hơn năm ngàn đệ tử Bạch Y Các, khí thế sụp đổ, giữa sân một mảnh tĩnh lặng, không ai dám thở mạnh một tiếng. "Ông ~" Phía trước vang lên tiếng vù vù, bóng áo trắng đứng từ xa lại biến mất không thấy! "Lâm Hùng, cẩn thận!" Hàn Vân Quý đột nhiên hét lớn! Lâm Hùng theo bản năng lùi lại, đúng lúc đó, một cảm giác lạnh buốt, đột nhiên từ cổ truyền đến. Hơi thở dần dồn dập, một lực mạnh bóp chặt cổ hắn, Lâm Hùng hai chân loạn xạ đạp, nhưng không thể vận dụng tu vi. Hắn nhìn người thanh niên tuấn tú trước mắt, trong mắt dần hiện vẻ hoảng sợ. "Ngươi vừa nói, để ta đến nhận lấy cái chết?" Tô Hàn nheo mắt hỏi. "Khụ khụ khụ..." Lâm Hùng ho sặc sụa. "Bạo Tuyết, mau thả hắn ra!" Hàn Vân Quý không dám tới gần, sợ Tô Hàn trong cơn giận dữ, thật sự bóp chết Lâm Hùng. Hắn chỉ có thể đứng từ xa quát: "Lâm Hùng là con trai của Lâm trưởng lão, mà Lâm trưởng lão lại là cường giả Hư Thánh, nếu ngươi thật sự động đến hắn, nhất định sẽ khiến Bạch Y Các tức giận!" "Ta trước kia đã không hề đụng đến hắn, vậy mà Bạch Y Các các ngươi vẫn đến truy sát ta." Tô Hàn quay đầu nhìn chằm chằm Hàn Vân Quý, chậm rãi nói: "Chỉ vì, ta đã đoạt được vài món đồ ở Tây Vương Lĩnh?" Hàn Vân Quý nghẹn lời. Khiến cho hắn thở phào nhẹ nhõm là, Tô Hàn không có giết Lâm Hùng, mà chỉ ném hắn sang một bên. "Cuối cùng cảnh cáo các ngươi một lần, đừng có đến chọc ta!" "Bằng không, ta sẽ lật đổ Bạch Y Các các ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận