Yêu Long Cổ Đế

Chương 3594:? Có phải hay không a, nương tử?

Chương 3594: Có phải hay không a, nương tử?
Cách đám người kia khoảng mấy trăm mét, Tần Quân dừng lại.
"Rốt cuộc muốn làm gì?" Tô Hàn im lặng.
Người phụ nữ này, luôn thần thần bí bí như vậy, khiến bản thân luôn bị người hiểu lầm.
"Hai chuyện."
Tần Quân nói: "Thứ nhất, trong Bách Hoa phủ có một viện lâm sứ ngũ phẩm tên 'Ô Chứa Nụ', nàng từng vũ nhục ta, còn cướp sợi dây chuyền của ta, ngươi giúp ta dạy dỗ nàng một chút."
Tô Hàn nhếch mép: "Ta sao phải giúp ngươi dạy dỗ nàng? Ta có phải là người của ngươi đâu, ngươi thật sự coi ta là người hầu sai bảo à?"
"Tứ đại phủ vực đều biết ta là nữ nhân của ngươi, cái Ô Chứa Nụ kia có thù với ta, chờ ngươi đến Bách Hoa phủ, đến cuối cùng có ra tay với nàng hay không, chỉ sợ không phụ thuộc vào ngươi đâu." Tần Quân nhìn hết sức tự tin.
Tô Hàn lười nói nhiều, lại hỏi: "Vậy chuyện thứ hai thì sao?"
"Tĩnh An phủ có kẻ gọi là 'Trịnh Phi' gửi thiệp mời cho ta, nói muốn mời ta đến Tĩnh An phủ du ngoạn một chuyến." Tần Quân nói.
"Vậy ngươi cứ đi đi, có liên quan gì đến ta?" Tô Hàn hỏi.
"Vẫn là câu đó, khắp thiên hạ đều biết ta là Tần Quân là nữ nhân của ngươi, ý của Trịnh Phi đó, chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao?"
Tần Quân nhún vai, một bộ không quan trọng: "Ngược lại mất mặt là ngươi, cuối cùng muốn thế nào, tự ngươi quyết định."
Nói xong, nàng quay người định rời đi.
Tô Hàn không phải người ngu, lẽ nào không hiểu ý Tần Quân?
Nha đầu kia rõ ràng lại là đang dùng mình làm bia đỡ đạn!
Ô Chứa Nụ của Bách Hoa phủ, nếu có thù với Tần Quân, vậy mình đi, chắc chắn sẽ khiêu khích mình. Dựa theo tính cách của mình, đến lúc đó không ra tay cũng phải ra tay.
Còn cái người tên gì đó 'Trịnh Phi' hẳn là thích Tần Quân, nên mới không ngại đường xa gửi thiệp mời đến.
Tần Quân chắc chắn là không thích hắn nên mới muốn mình ra mặt.
Dù sao theo nàng nói, tứ đại phủ vực đều biết Tần Quân là vị hôn thê của mình, nếu ngay cả chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được thì mình tính cái gì là nam nhân?
Đây hoàn toàn là đẩy mấy chuyện cẩu thí này lên người mình mà!
"Ngươi đứng lại!"
Tô Hàn nhíu mày quát: "Ta cảnh cáo ngươi, mối quan hệ của hai người chúng ta, tốt nhất ngươi mau chóng làm rõ với mọi người, nếu không..."
"Nếu không thì như thế nào?"
Tần Quân đột nhiên tiến lên một bước, đến gần mặt Tô Hàn.
Gương mặt tuyệt mỹ của nàng lộ ra chút mị hoặc: "Phu quân, ta có thể là thân truyền đệ tử của Thái Cổ yêu thần đấy, mà còn là duy nhất. Ngươi trước khi động đến ta, tốt nhất là nên nghĩ, Thái Cổ yêu thần có trừng phạt ngươi không nha?"
Dùng dáng vẻ mị hoặc nhất để nói ra lời uy hiếp nhất!
Tô Hàn đúng là lần đầu tiên thấy như thế, không biết làm sao.
Hắn tất nhiên sẽ không ra tay với Tần Quân, chuyện nhỏ này không đáng kể, huống chi lúc mình hôn mê, người ta còn chăm sóc mình hai tháng.
"Khanh khách..."
Thấy Tô Hàn tức giận mà vừa bất đắc dĩ, Tần Quân dường như thấy rất thú vị, cười khanh khách, định quay người đi.
Nhưng đúng lúc này...
Tô Hàn đột ngột đưa tay, vào lúc Tần Quân hoàn toàn không ngờ tới, cũng không kịp phản ứng, một tay nắm lấy eo thon của nàng!
Thân thể Tần Quân run lên, trong nháy mắt cứng đờ lại.
Nụ cười trên mặt nàng hoàn toàn đông lại, ý nghĩ trong đầu cũng hoàn toàn đông kết trong khoảnh khắc đó.
Thân thể bị kéo đi, Tần Quân không tự chủ được ngã về sau, đến khi ngã vào lồng ngực của một người, nàng mới tỉnh táo lại.
"Ngươi làm gì!"
Nghe thấy hơi thở đàn ông đặc trưng của Tô Hàn, Tần Quân mặt đỏ bừng: "Tô Bát Lưu, sao ngươi vô sỉ như vậy? Ngươi không biết eo của phụ nữ, không phải ai tùy tiện muốn đụng thì đụng được sao? Ngươi mau thả ta ra đi!"
Bộ dạng của nàng vừa giận vừa xấu hổ.
Nhưng giọng nói lại rất nhỏ, dường như sợ người khác nghe thấy.
Tô Hàn biết, nàng chắc chắn vẫn muốn dùng mình làm tấm chắn nên mới không dám lớn tiếng, nếu không, sẽ bại lộ hoàn toàn quan hệ thật của hai người.
"Người khác không thể tùy tiện chạm vào, nhưng giữa vợ chồng thì chắc không sao chứ?"
Tô Hàn chậm rãi cúi đầu, cằm chạm vào vai Tần Quân: "Có đúng không, nương tử?"
"Ngươi!"
Thân thể mềm mại của Tần Quân run rẩy không ngừng.
Lúc này nàng đang quay lưng về phía Tô Hàn, khi Tô Hàn nói chuyện, hơi thở phả vào gáy tai, khiến nàng thấy từng đợt run rẩy và rã rời.
"Tô Bát Lưu, ngươi...ngươi hạ lưu!" Tần Quân tức giận nói.
"Giữa vợ chồng, còn nói gì hạ lưu hay không hạ lưu chứ?"
Tô Hàn càng đến gần Tần Quân hơn, khiến lưng nàng gần sát ngực mình.
"Chuyện của ngươi ta sẽ giúp ngươi xử lý, nhưng ngươi có phải cũng nên làm tròn nghĩa vụ vợ chồng chứ?" Tô Hàn cười híp mắt nói.
Tần Quân có thể rõ ràng cảm thấy, môi Tô Hàn đã gần vành tai nàng lắm rồi...
"Tô Bát Lưu, ngươi đừng vậy, ngươi muốn làm gì, thả ta ra..." Tần Quân toàn thân vô lực.
Nhưng chưa kịp nói hết câu, liền cảm thấy vành tai mình lạnh buốt.
Đó là... Môi! ! !
Toàn thân Tần Quân run lên mạnh mẽ, hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Mãi đến một lúc sau, nàng mới phản ứng lại.
Nhưng khi nàng vừa tức vừa xấu hổ muốn chết, muốn đánh Tô Hàn một trận thì bóng dáng Tô Hàn đã về lại đám người viện lâm sứ của Vân Vương phủ.
"Vô sỉ! ! !"
Thấy tên thư sinh gầy yếu kia đang nhìn mình từ xa, khóe miệng còn mang theo nụ cười, Tần Quân có loại xúc động muốn xé xác hắn ra.
Vành tai chỗ này... Có tính là hôn không?
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người hôn vành tai mình!
Nhưng tại sao mình lại không né tránh? Mình có thể dùng tu vi để đẩy hắn ra mà!
"Vừa nãy trong chớp mắt... Ta mất phương hướng?"
...
Tô Hàn bên này, vẻ mặt nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thực tế trong lòng cũng đang nhảy loạn.
Hắn thề là, sở dĩ làm cái trò hôn vành tai kia với Tần Quân chỉ là vì trả thù thôi.
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng người phụ nữ Tần Quân này thực sự quá hoàn mỹ.
Dù với tâm cảnh của Tô Hàn, trong khoảnh khắc đó, lòng hắn cũng dấy lên gợn sóng.
Đến bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được.
"Có phải là vì Vạn Cổ Long Châu trên người nàng không?" Tô Hàn nhíu mày.
Nói đi thì nói lại, Tô Hàn vẫn cho rằng ý chí của mình rất kiên định.
Nhưng trong khoảnh khắc vừa nãy, mọi ý nghĩ của hắn đều trở nên mơ hồ, dường như có thứ gì đó hấp dẫn, quỷ thần xui khiến khiến hắn hướng đến vành tai Tần Quân và hôn một cái.
Nói vậy, thì có lẽ quá vô sỉ và trốn tránh trách nhiệm.
Chỉ có Tô Hàn biết, đó là sự thật.
"Xấu xí thì thôi đi, sao lại còn xinh đẹp như vậy, Vạn Cổ Long Châu này, sao lại xuất hiện trên người nàng chứ?"
Tô Hàn lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ trong đầu: "Tính một cái, sau này tránh xa người phụ nữ này một chút, nếu không, thật sự không khống chế nổi."
"Tô đại nhân, ngài như vậy không tốt lắm đâu?"
"Đúng đấy, trước mặt nhiều người như vậy mà không hề kiêng kị, thật là khiến người ta ghen tị chết mất!"
"Lúc đầu ta còn nghi ngờ quan hệ của ngài với Tần cô nương, giờ thì...đau khổ quá!" Những tiếng trêu chọc vang lên bên tai, khiến mặt Tô Hàn đỏ bừng.
Lần này thì thật là không giải thích nổi rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận