Yêu Long Cổ Đế

Chương 383: Diệt! (5 càng! )

Chương 383: Diệt! (5 chương!)
Tô Hàn ra tay, đến lúc này, tất cả chỉ diễn ra trong vòng mấy giây ngắn ngủi. Mà trong mấy giây đó, thân xác của Trần Tường đã bị đánh tan. Hoàn toàn là một sự giết chóc tức thì! Không ai dám tin, Trần Tường là cường giả Long Thần cảnh hậu kỳ, dù ở trong Chiến Thần tông, cũng có thể đảm nhiệm vị trí trưởng lão ngoại môn. Với tu vi như vậy, nếu đặt ở một thành nhỏ heo hút, hoàn toàn là loại cường giả dậm chân một cái khiến đất trời rung chuyển. Nhưng hôm nay lại phải chết tức tưởi như thế.
"Ngươi muốn treo ta ở trên cửa thành, để máu tươi của ta chảy khô, để tinh thần ta tuyệt vọng, dùng tính mạng ta, để biểu dương cho thiên hạ?" Tô Hàn nâng tay phải, nhìn chằm chằm Nguyên Thần của Trần Tường, lời nói tuy bình thản, nhưng lại có một ý băng hàn không cách nào diễn tả tràn ra.
"Ta, ta..." Trần Tường không biết phải mở miệng thế nào, ngay cả bản thân hắn cũng không thể tin được, lại trong nháy mắt, đã chỉ còn lại Nguyên Thần. Trong lòng hắn phẫn nộ, nhưng giờ phút này trong tay Tô Hàn, giống như một con giun dế, chỉ cảm thấy mọi tu vi trong Nguyên Thần đều bị áp chế, phảng phất chỉ cần một ý niệm của Tô Hàn, liền có thể khiến mình lập tức bỏ mạng. Hắn muốn cầu xin tha thứ, nhưng thân là người tổng phụ trách của Nhạc Vương lộ, là cường giả Chiến Thần tông, cái tâm cao ngạo đó khiến hắn không thể trước mặt nhiều người mà cúi mình xin xỏ Tô Hàn.
"Ngươi tâm ngoan thủ lạt như vậy, ta tự nhiên cũng không thể bạc đãi ngươi, đúng không?" Tô Hàn bỗng nhiên cười một tiếng, bàn tay lật qua lật lại, một sợi dây mây màu xanh đậm xuất hiện.
"Dây trói người!" Nhìn thấy sợi dây mây màu xanh đậm này, đồng tử của Trần Tường co rụt lại dữ dội, hắn tất nhiên nhận ra, đây chính là sợi dây trói người mà gã nam tử mặt sẹo của Hàn thiết vệ đã mang theo. Tô Hàn nắm chặt sợi dây, hơi vung lên xuống, sợi dây trực tiếp quấn lấy Nguyên Thần của Trần Tường.
"Ba!" Tô Hàn vung tay lên, sợi dây lập tức dài ra, hóa thành ngàn mét, đánh bộp xuống mặt đất.
"A!" Tiếng kêu thảm thiết đau đớn lập tức truyền ra từ Nguyên Thần của Trần Tường, tu vi của hắn vốn đã bị Tô Hàn đè nén, giờ khắc này ở dưới dây trói người, càng giống như một người bình thường, Tô Hàn quăng quật dây mây khiến Nguyên Thần Trần Tường hung hăng va chạm xuống đất, cái loại đau nhức đó, thật không cách nào hình dung.
"Cảm giác cũng không tệ." Tô Hàn mỉm cười, chợt vung vẩy dây mây, bay thẳng đến chỗ trung niên nam tử Phùng Lỗi kia. Người sau biến sắc, trong lòng đã dâng lên ý kiêng kỵ nồng đậm đối với Tô Hàn, hắn chỉ là Long Thần cảnh trung kỳ mà thôi, Tô Hàn ngay cả Long Thần cảnh hậu kỳ Trần Tường đều có thể giết ngay tức khắc, đừng nói gì đến hắn. Quan trọng hơn, giờ phút này chỗ đầu dây mây kia đang quấn Nguyên Thần của Trần Tường, dù cho mình có khả năng ngăn cản, cũng không dám ngăn cản! Lỡ như ngăn cản, nhất định sẽ đánh trúng Nguyên Thần Trần Tường, đến lúc đó Trần Tường còn chưa chết trong tay Tô Hàn, chỉ sợ cũng chết vì chính tay mình.
"Vút!" Thân ảnh hắn nhanh chóng lùi lại, nhưng Tô Hàn cũng lóe lên thân ảnh, tốc độ kia nhanh hơn Phùng Lỗi không biết bao nhiêu, cơ hồ trong nháy mắt Phùng Lỗi xuất hiện, sợi dây đã cuốn theo Nguyên Thần của Trần Tường, đánh về phía hắn.
"Cấm Long!!!" Phùng Lỗi bị truy đuổi chật vật, gào thét, rất nhiều đệ tử Chiến Thần tông lại ra tay lần nữa, muốn giam cầm long lực của Tô Hàn. Bọn chúng nào có biết, cái mà Tô Hàn ỷ lại, không phải tu vi võ đạo, tu vi võ đạo của hắn chỉ là Long Linh cảnh, há có thể làm được việc giết tức thì Trần Tường - một Long Thần cảnh hậu kỳ? Cấm Long chi thuật, chỉ có thể giam cầm long lực, đối với tu vi ma pháp, mảy may vô dụng!
Trong màn sương mù mịt mờ, thân ảnh Tô Hàn lại lao ra, sợi dây mây vung lên, khi Phùng Lỗi không kịp tránh né, đánh bộp một tiếng vào người hắn. Lập tức có hai tiếng kêu thảm truyền ra. Tiếng thứ nhất là của Phùng Lỗi, tiếng thứ hai, lại chính là Nguyên Thần của Trần Tường.
"Đồ chết tiệt, có bản lĩnh ngươi giết ta đi!!!" Trần Tường gào lên.
"Giết ngươi?" Tô Hàn mỉm cười: "Ngươi tự cho rằng mình tàn nhẫn và độc ác, nhưng thực tế, với ta mà nói, cái tàn nhẫn và độc ác của ngươi chẳng qua chỉ là hạt cát trên sa mạc."
Lời vừa dứt, Tô Hàn lại vung vẩy sợi dây mây, quật về phía Phùng Lỗi. Lúc này Phùng Lỗi, lưng áo đã bị đánh rách, một vết thương dữ tợn cùng máu tươi đang chảy ra.
"Giết lão phu!!!" Trần Tường gào thét với Phùng Lỗi.
Vẻ mặt Phùng Lỗi âm trầm, trong mắt lộ vẻ quả quyết, rốt cuộc cũng ra tay, muốn đánh giết Nguyên Thần của Trần Tường. Người có thể tu luyện đến cảnh giới này như hắn, đương nhiên không phải là hạng người do dự, nếu tiếp tục như vậy, Trần Tường không cứu được không nói, đến cả mình cũng sẽ bị kéo vào chỗ chết.
"Xoẹt!" Phùng Lỗi lật tay vung ra một đạo kiếm mang, kiếm mang kia thẳng tắp hướng về phía Trần Tường bổ tới, mắt thấy là sắp đánh trúng. Nhưng ngay lúc đó, sợi dây mây lại đột ngột buông Nguyên Thần Trần Tường ra, sau đó thay đổi quỹ tích, tránh thoát kiếm quang của Phùng Lỗi, xoáy một vòng trong hư không, lại từ phía sau xuất hiện, trực tiếp xuyên qua thân xác Phùng Lỗi!
"Xoẹt!" Xuyên thấu xong, Tô Hàn lại hung hăng kéo một cái dây mây, thân xác của Phùng Lỗi lập tức bị xé làm hai nửa. Sau khi làm xong tất cả, sợi dây mây lại cuốn lấy Nguyên Thần Trần Tường, sau đó lại thu lại, cả Nguyên Thần của Phùng Lỗi cũng bị thu hồi theo.
"Rốt cuộc ngươi muốn gì!!!" Trần Tường cảm thấy loại tra tấn này, còn không bằng để cho mình chết ngay còn thống khoái hơn.
"Ta muốn Chiến Thần tông, phải trả một cái giá đắt!" Tô Hàn lạnh băng nói.
"Rốt cuộc ngươi là ai, Chiến Thần tông ta có thù oán gì với ngươi!" Trần Tường nghiến răng nghiến lợi.
"Ngươi còn chưa có tư cách biết." Trong mắt Tô Hàn lóe lên lãnh quang, bàn tay khẽ nâng lên, hướng hư không trước mặt bỗng nhiên ấn xuống.
"Ầm ầm~" Ấn xuống, một bàn tay kinh thiên động địa từ trong không gian xuất hiện. Bàn tay mang theo uy áp đáng sợ không thể hình dung, giống như là bàn tay của thần linh, lại càng giống như có thể bao trùm cả Tuyết Nguyệt thành. Giờ phút này ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một bóng mờ to lớn đang từ trên cao ép xuống, mang theo hơi thở như tận thế.
"Mau lên!!!" Trần Tường nhìn về phía Hàn thiết vệ, gào thét lên tiếng. Không cần hắn mở miệng, Hàn thiết vệ tự nhiên biết phải mau chóng rời đi, bởi vì mục tiêu của bàn tay này, chính là bọn họ! Nhưng mặc cho bọn chúng dốc hết vốn liếng, cũng vẫn vô dụng. Bàn tay ầm ầm, xé rách hết thảy hư không, đánh oanh một tiếng chín tên Hàn thiết vệ xuống mặt đất. Trong phạm vi mấy ngàn trượng, mọi lâu các đều đổ nát vụn, không chỉ chín tên Hàn thiết vệ, mà cả mấy ngàn người của Chiến Thần tông, tất cả đều chết trong một chưởng này!
Đôi mắt Trần Tường trong nháy mắt đỏ tươi, trừng trừng nhìn Tô Hàn, gần như là muốn nghiền nát răng, nghiến từng chữ: "Ngươi chết không yên lành! Chết không yên lành!!! "
"Nơi này của các ngươi, bất quá chỉ là trạm thứ nhất của ta." Tô Hàn thản nhiên nói. Lời vừa dứt, bàn tay Tô Hàn bùng lên một ngọn lửa, ngọn lửa bao trùm lấy Nguyên Thần của Trần Tường, khiến Trần Tường phát ra những tiếng kêu thảm thiết cực độ đau đớn.
"Ngươi không có thân xác, không thể để máu tươi chảy khô, nhưng ta có thể khiến Nguyên Thần của ngươi tuyệt vọng, vĩnh sinh ở trong ngọn lửa thiêu đốt này." Tô Hàn nói xong, trực tiếp ném Nguyên Thần của Trần Tường và Phùng Lỗi vào trong không gian giới chỉ.
(hết chương này)
✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯
Cầu Vote 9-10 ở cuối
Bạn cần đăng nhập để bình luận