Yêu Long Cổ Đế

Chương 515: Vĩnh viễn , chờ lấy ngươi!

Chương 515: Mãi mãi, chờ đợi nàng!
Thẩm Ly đã hoàn toàn đột phá, quá trình hấp thụ sức mạnh thiên địa kéo dài đến ba ngày. Đến sáng sớm ngày thứ tư, sức mạnh thiên địa tiêu tan, hai mắt Thẩm Ly lại một lần nữa mở ra. Lúc này nhìn lại, Thẩm Ly vẫn là Thẩm Ly, dường như vẫn là thân ảnh già nua đó. Nhưng hắn đã là cường giả Long Hoàng cảnh. Mỗi một Long Hoàng cảnh ra đời đều rất khó, rất gian nan. Thẩm Ly dù có thiên phú cao đến đâu, nếu không có sự trợ giúp của Tô Hàn, e rằng cũng phải thất bại, trở thành ngụy hoàng.
Khi toàn thân khí tức của hắn thu lại, theo hư không bên trên hạ xuống, đứng ở quảng trường, mọi người nhìn hắn đều thay đổi. Đó là một sự tôn kính. Với những ánh mắt đó, Thẩm Ly làm như không thấy, hắn liếc nhìn Tô Hàn, rồi định quỳ một chân xuống. Hắn biết, mình có hôm nay đều là nhờ Tô Hàn tạo nên, kể cả lần đột phá này, nếu không có Tô Hàn hỗ trợ, cũng sẽ thất bại. Ngay khi hắn định quỳ một chân xuống, thân ảnh Tô Hàn lóe lên, lập tức mang theo Tiêu Vũ Tuệ cùng Tiêu Vũ Nhiên, cùng với Tô Thanh và Tô Dao, đến trước mặt Thẩm Ly. Tô Hàn đưa tay đỡ Thẩm Ly, mở lời: "Đã là cha, sao có thể để con cháu hành lễ?"
Ánh mắt Thẩm Ly phức tạp, nhìn Tô Hàn: "Là ta quá phận, ngươi là Tông chủ, Thanh Nhi cùng Dao Nhi là Thiếu tông, Vũ Tuệ và Vũ Nhiên là Tông chủ phu nhân, thuộc hạ chỉ là nhờ Tông chủ chiếu cố, không dám lỗ mãng."
"Nếu thực sự quá phận, thật lỗ mãng, ta há lại sẽ đem bí mật trong lòng ta nói cho ngươi?" Tô Hàn nhẹ nhàng cười: "Đã chấp nhận rồi, thì không cần gò bó, ý của ngươi, tất cả chúng ta đều hiểu. Từ nay về sau, trước mặt mình ngươi, ta sẽ không xưng 'Bản tông' nữa."
"Chuyện này..." Thẩm Ly nhìn Tô Hàn, nhất thời có chút nghẹn lời.
"Gia gia... Thẩm Ly gia gia, gia gia làm Dao Nhi hết cả hồn..." Tô Dao dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy tay Thẩm Ly, vừa lay nhẹ vừa nói bằng giọng ngây thơ. Cô bé chỉ là một đứa trẻ, lời nói tự nhiên xuất phát từ tận đáy lòng, không ai nghi ngờ.
Tô Thanh thì lắc lắc đầu, chu môi nhỏ, hừ nói: "Ta cũng sẽ không vô cớ gọi ngươi là gia gia. Sau này nếu ai ức h·i·ế·p ta, ngươi phải giúp ta đó, ví dụ như hắn!" Nói xong, Tô Thanh chỉ về phía Tô Hàn.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều bật cười, ngay cả Tô Hàn cũng phải trợn mắt, có chút bất lực với tên nhóc tinh nghịch này.
"Thẩm Ly...có đức tài gì..." Thân thể Thẩm Ly run rẩy, dù đã đột phá nhưng dường như nếp nhăn trên mặt càng thêm nhiều, trong đôi mắt hơi đục có nước mắt trào ra. "Ta cả đời không có con cháu, khát khao tình thân, khát khao một mái nhà. Bây giờ, ta đã tìm thấy ngôi nhà ấy."
Một lát sau, Thẩm Ly cúi xuống, ôm lấy Tô Thanh và Tô Dao, quay người đi về phía xa.
"Gia gia, gia gia, con muốn cái tượng đất kia, chính là cái tượng lúc nãy ở trong bức tranh, tượng mà tay gia gia đang cầm đó."
"Tên tỷ tỷ thối, tượng đất đó là ta thấy trước, chỉ có một cái, không cho tỷ muốn!"
"Ha ha ha, đều có, các con đều có, gia gia cho các con, mỗi người một cái!"
Tiếng trẻ con, lẫn trong tiếng cười lớn của Thẩm Ly, dần dần biến mất trong quảng trường.
Tô Vân Minh từ xa nhìn lại, trong mắt không có chút khó chịu hay ghen ghét, bởi vì Thẩm Ly, dù là về tình cảm cá nhân hay tu vi, hoặc là những gì Thẩm Ly đã đóng góp cho tông môn, đều có tư cách đó để Tô Thanh và Tô Dao gọi một tiếng "gia gia". So sánh, Tô Vân Minh có chút hổ thẹn. Mình đây là ông nội, nói ra cũng chỉ là có quan hệ huyết thống, thực sự không xứng chút nào.
"Nếu Tử Yêu Linh Hoàng đã đột phá, Phượng Hoàng tông ta cũng nên làm một chút chuyện trước khi hạo kiếp ập tới." Tô Hàn trầm ngâm một lát rồi nói: "Ngũ đại thần vệ đoàn mỗi đoàn rút ra một trăm người, đệ tử bình thường một vạn người. Ngày mai sáng sớm tập trung tại quảng trường, diệt tông môn lục lưu, Như Ý tông!"
"Tuân lệnh!" Bên dưới vang lên tiếng hô lớn, mọi người đều nhận mệnh.
...
Đêm đó, trên bầu trời mây đen vần vũ, dường như sắp mưa. Ánh trăng bị mây đen che khuất, trời đất tối sầm. Trong phòng của Tô Hàn, có hai người đến, đó là những người mà hắn đã đoán trước. Tiêu Vũ Nhiên, Tiêu Vũ Tuệ.
"Vào đi." Thấy hai người ngập ngừng đứng ở cửa, Tô Hàn ngẩng đầu, mỉm cười: "Ta biết các ngươi muốn hỏi gì."
Hai người liếc nhìn nhau, cuối cùng Tiêu Vũ Tuệ lên tiếng: "Nữ tử kia, là người mà trong lòng ngươi vẫn luôn tưởng nhớ sao?"
"Đúng vậy." Tô Hàn gật đầu, không hề che giấu.
"Nàng tên Liễu Thanh Dao, bị trời đất ghen ghét, bị tinh không không dung. Đã từng theo ta ba vạn năm, cuối cùng đã rời bỏ ta."
"Ba vạn năm..." Hai người không hề không tin, chỉ là khi nghe đến mấy chữ này thì lại trầm mặc. Đến bây giờ, cả hai người họ cũng chỉ chưa đầy ba mươi tuổi mà thôi. Ba vạn năm, đối với các nàng mà nói, là một khoảng thời gian dài dằng dặc, vô tận.
"Nàng rất đẹp." Tiêu Vũ Nhiên lên tiếng.
"Đúng là rất đẹp." Tô Hàn nhẹ gật đầu, chợt cười một tiếng: "Các ngươi cũng rất đẹp."
"Không, chúng ta ở trước mặt nàng, như ánh sáng đom đóm so với vầng trăng sáng, chúng ta so với nàng, kém xa vạn dặm." Tiêu Vũ Nhiên lắc đầu.
"Nàng... còn sống không?" Tiêu Vũ Tuệ hỏi.
"Ta cũng không biết." Tô Hàn ngẩng lên nhìn về phía chỗ hang núi kia, nhỏ giọng nói: "Ở bên trong, ta đã nhìn thấy nàng, nhưng nàng vẫn luôn an tĩnh nằm đó, rốt cuộc là sống hay là đã mất, ta không rõ."
"Ngươi đã thấy nàng rồi sao?" Hai người cùng ngước mắt.
Tô Hàn gật đầu, không nói thêm gì nữa. Tiêu Vũ Tuệ và Tiêu Vũ Nhiên hiểu biết cuối cùng cũng quá ít, mình nói nhiều, các nàng cũng không hiểu.
"Sau này, đừng gọi chúng ta là Tông chủ phu nhân, chúng ta xưng hô với ngươi, cũng vẫn là Tông chủ, chứ không phải phu quân." Tiêu Vũ Tuệ nhẹ nhàng nói.
Tô Hàn sững sờ, đang muốn mở miệng, lại nghe Tiêu Vũ Nhiên nói: "Cũng không phải là vì chúng ta tự thấy mình không sánh được nàng nên không xứng với ngươi, mà là chúng ta cảm thấy, nếu thật sự có thể xưng hô ngươi là phu quân, thì ít nhất cũng phải có sự đồng ý của nàng."
Lời vừa dứt, hai người không nán lại nữa mà rời khỏi phòng. Nhìn bóng lưng của hai người, Tô Hàn khẽ thở dài. Hắn ngẩng đầu, một lần nữa nhìn về phía hang núi, ánh mắt như có thể xuyên thấu trận pháp truyền tống kia, xuyên qua thế giới trong thế giới, thấy được cái sân lớn kia, nơi có tuyệt thế thân ảnh đang nằm.
"Thanh Dao, cho dù nàng thật sự đã mất, hay còn sống, ta vẫn sẽ chờ nàng, mãi mãi."
Lời này dần dần lan ra khỏi gian phòng, truyền ra ngoài bầu trời, rồi truyền đến bên trong hang núi. Trên sân, ngón tay Liễu Thanh Dao lại khẽ nhúc nhích.
"Là ai..." Lời nói tương tự như ba ngày trước, nhưng lần này, nàng không hề mở mắt ra, bàn tay khổng lồ kia cũng không còn xuất hiện nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận