Yêu Long Cổ Đế

Chương 5976: Truy đuổi

Đối với Tô Hàn bọn người mà nói, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng, chính là mấy trăm người kia bị yêu trùng nuốt chửng.
Bất quá, vách núi dường như có một tầng cấm chế vô hình, yêu trùng không xông lên vách đá, mà chỉ tấn công những sinh linh nào rời khỏi vách núi, nhưng lại không đứng trên vùng đất hoang.
"Cũng may mắn đấy chứ!" Lam Nhiễm tặc lưỡi: "Chúng ta căn bản không biết đám yêu trùng này tồn tại, vừa vào đã thấy có khối đất hoang dưới chân, nếu lúc đó không có nó thì chúng ta có lẽ đã xông thẳng vào, rồi sẽ chịu chung số phận như bọn chúng."
Nghe vậy, Tô Hàn ba người đều hơi rùng mình, gật đầu.
"Lúc trước chúng ta còn đoán, những người của Tử Kim thần vực và Thôi Xán thần vực có phải cũng ngồi trên mấy khối đất hoang trôi đi, nhưng giờ ta nghi ngờ nghiêm trọng, có lẽ họ đã c·h·ết trong mồm đám yêu trùng rồi!" Lam Nhiễm nói thêm.
"Rất khó có khả năng." Lăng Ngọc Phỉ nhẹ nhàng lắc đầu: "Người của Tử Kim thần vực và Thôi Xán thần vực cách chúng ta không xa lắm, nếu thật có yêu trùng tấn công họ, chúng ta chắc chắn cũng sẽ thấy."
"Thôi Xán thần vực với Tử Kim thần vực thì chưa rõ, Cửu Tinh thần vực mới là phe mạnh nhất lần này." Đoàn Ý Hàm nói.
"Cửu Tinh thần vực mạnh thật đấy, nhưng nói là mạnh nhất thì chưa chắc." Lam Nhiễm nhếch miệng: "Tên Tần Khuông và Diệp Vô Song kia có vẻ kiêng kỵ Cửu Tinh thần vực, chứ thực ra chỉ là ngụy trang thôi, mấy Thần Vực này ai cũng có chiêu bài riêng, mà thực lực tổng thể cũng xêm xêm, chỉ khi tử vân hắc mộc và thiên quang bạch phách xuất hiện, lúc đó mới thấy được át chủ bài thật sự của bọn chúng!"
"Đáng tiếc."
Đúng lúc này, Tô Hàn bỗng lắc đầu, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối.
"Ừm?" Lam Nhiễm liếc hắn: "Đáng tiếc? Tiếc cái gì?"
Tô Hàn chỉ vào nơi vừa nãy: "Mấy con yêu trùng tấn công nhanh quá, khiến mấy đệ tử thần vực c·h·ết không kịp để lại tinh hoa tu vi, nếu không ta đã có thể thôn phệ một mẻ."
Lam Nhiễm nhíu mày, nhìn về phía Đoàn Ý Hàm và Lăng Ngọc Phỉ.
Chỉ thấy cả hai cũng đang nhìn Tô Hàn đầy vẻ khó tin.
Đoàn Ý Hàm nói: "Thôn phệ tinh hoa tu vi, tuy giúp tăng nhanh tu vi, nhưng đó là cách nguy hiểm nhất, dễ bị oán niệm và tàn hồn đối phương cắn trả."
"Chỉ có tu sĩ tà đạo mới thôn phệ tinh hoa tu vi." Lăng Ngọc Phỉ cũng thêm vào.
"Tà đạo sao?"
Tô Hàn cười: "Thực không giấu gì các ngươi, ta từng thôn phệ không ít tinh hoa tu vi ở Thiên Đàn thần vực, nhưng Lăng sư tỷ, ngươi thấy ta giống tu sĩ tà đạo sao?"
Nghe vậy, Lăng Ngọc Phỉ im lặng.
Đoàn Ý Hàm nói: "Chuyện tà đạo thì khoan nói, nhưng đó chắc chắn không phải là cách tu luyện chính thống, nếu ai cũng dùng cách đó tăng tu vi thì chắc sinh linh trong vũ trụ phải giảm đi chín phần mười."
Tô Hàn nhún vai, hoàn toàn không để bụng.
Mà chỉ nói: "Đoàn sư tỷ, cái cấm chế của tỷ lần sau dùng ít thôi, biến tinh hoa tu vi của bọn họ thành uy lực tự bạo, thế thì ta không thôn phệ được gì."
"Hay là ta nói chuyện gió thoảng bên tai ngươi à?" Đoàn Ý Hàm lập tức dựng mày.
Lam Nhiễm chợt nhớ ra gì đó.
Bỗng lên tiếng: "Đúng rồi! Đến hào quang màu vàng kia ngươi còn che được ở ngoài cơ thể thì chắc oan hồn và tàn niệm trong đám tinh hoa tu vi không thể ăn mòn ngươi được, đúng không?"
Thấy Tô Hàn im lặng.
Lam Nhiễm nói tiếp: "Ngươi che giấu bản thân trước mặt người ở thần vực khác làm gì, làm cho ai cũng nghĩ ngươi chỉ là Địa Linh sơ kỳ, đến chúng ta còn bị vạ lây phiền phức, ngươi định giả đến bao giờ?"
"Ta vốn dĩ là Địa Linh sơ kỳ mà!" Tô Hàn nghiêm trang nói.
"Nói dối! Ta tin mới là lạ!"
Lam Nhiễm hừ lạnh: "Lần này tham gia cuộc chiến thần vực vốn là để bốn mươi sáu quốc vũ trụ thấy tiềm lực của ngươi, ngươi không phô diễn thì sao họ mời ngươi gia nhập được? Không thấy thái độ của Hoàng Phủ Tấn Ninh trước đó à?"
"Không cần vội, chẳng phải Đan Tín Hồng bảo chỉ cần chúng ta lấy được tử vân hắc mộc và thiên quang bạch phách thì tổng điểm có thể lên trước nghìn, thế nào cũng vào được vũ trụ quốc." Tô Hàn nói.
"Ngươi có gan lớn thật đấy!"
Lam Nhiễm bất đắc dĩ: "Ngươi tin lời hắn nói á? Ta ví dụ cho ngươi nghe, như chúng ta đang vào sâu trong sơn cốc nhưng bốn mươi sáu nước đâu có thấy gì bên trong xảy ra."
"Điều đó chứng tỏ, chúng ta có thể dồn hết tử vân hắc mộc và thiên quang bạch phách lấy được cho một người, vậy người đó sẽ rất dễ vào được top nghìn, đúng chứ?"
Tô Hàn ngẩn ra, rồi cười khổ lắc đầu.
Chỉ nghe Lam Nhiễm nói tiếp: "Vì cái miệng của Hoàng Phủ Tấn Ninh nên nhiều vũ trụ quốc đã cho ngươi vào sổ đen rồi đấy, coi như cuối cùng ngươi thật sự lọt vào top nghìn thì nếu họ cho rằng số điểm là do chúng ta chồng chất cho ngươi thì kể cả khi vào vũ trụ quốc, người ta cũng không cho ngươi sắc mặt tốt mà nhìn đâu, ngươi hiểu ý ta chứ?"
"Đến lúc đó tính tiếp!" Tô Hàn nhẹ hít vào một hơi.
Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.
Nhất là với mấy vị hoàng thất tự cao tự đại kia.
Có điều, Tô Hàn thật không muốn lộ chiến lực thật của mình trước mặt bọn họ, như thế quá dễ bị lộ thân phận.
Nhưng, vũ trụ quốc là con đường tắt nhanh nhất dẫn tới cường giả trước mắt hắn.
Nếu đến lúc đó, các hoàng thất kia thật có ý nghĩ như Lam Nhiễm vừa nói thì hắn cũng đành tìm cách khác vậy.
Thấy Lam Nhiễm còn muốn nói, Tô Hàn liền khoát tay.
Cắt lời: "Lần này cuộc chiến thần vực khác hẳn các lần trước, như đám yêu trùng vừa rồi, theo lẽ thường thì cả người cảnh Nguyên Sát như Lăng sư tỷ và Đoàn sư tỷ còn không chịu nổi, ta linh cảm có nguy cơ lớn hơn đang chờ chúng ta."
"Đúng là vậy, từ khi lũ yêu trùng đó xuất hiện, cảm giác nặng nề trong ta càng mãnh liệt, nhưng chúng ta còn không biết lũ yêu trùng đó rốt cuộc là cái gì." Lam Nhiễm gật đầu.
Tô Hàn trầm ngâm: "Muốn biết nơi này có gì thì đầu tiên phải biết, bốn mươi sáu quốc vũ trụ bảo chúng ta tìm tử vân hắc mộc và thiên quang bạch phách, rốt cuộc là cái gì!"
"Thôi, cứ đi tiếp rồi tính!" Lam Nhiễm mím môi.
Khối đất hoang dưới chân vẫn đang trôi lơ lửng, khói xám xung quanh cũng chẳng có dấu hiệu tan đi.
Chỉ thỉnh thoảng vọng lại tiếng chém giết, gào thét và nổ lớn từ phía sau.
Không biết từ bao giờ, hai khối đất hoang khác đã xuất hiện trong tầm mắt của bốn người Tô Hàn.
Trên đó, đều có đệ tử Thần vực mặc đủ loại y phục.
"Tốc độ phiêu lưu của mấy khối đất hoang này, không giống nhau?"
Lăng Ngọc Phỉ cau mày: "Vì sao bọn họ lại đuổi kịp chúng ta nhanh như vậy?"
Vừa dứt lời, phía sau đã có thêm khối đất hoang phiêu đến với tốc độ còn nhanh hơn.
Và ngay phía trước bọn họ cũng có mấy điểm sáng xuất hiện.
Không cần đoán cũng biết.
Đó rất có thể là đất hoang của Cửu Tinh thần vực, Thôi Xán thần vực, và Tử Kim thần vực!
Bạn cần đăng nhập để bình luận