Yêu Long Cổ Đế

Chương 3588:? Ta muốn ngươi cái tay này!

Chương 3588: “Ta muốn ngươi cánh tay này!”
“Đương nhiên, Tô đại nhân cũng có thể viện cớ vừa rồi tiêu hao quá nhiều để từ chối khiêu chiến của Chu mỗ, nhưng vừa rồi Chu mỗ nghe và thấy, Tô đại nhân chẳng hề ra tay, cũng không tổn hao gì cả. Giờ phút này mà cự tuyệt, chẳng phải là sợ Chu mỗ?” Chu Dật lại hô lên.
Âm thanh của hắn nghèn nghẹt, khiến người nghe rất khó chịu.
“Chu Dật?” Tô Hàn nhìn đối phương.
Hắn tự nhiên từng nghe qua cái tên ‘Chu Dật’ này.
Đệ nhất trong đám thất phẩm Viện Lâm sứ của Đại Danh phủ!
Không ngờ hắn không trấn thủ sơn môn mà lại phái đến Vân Vương phủ này.
Xem ra, vì chuyện Lý Diễm kia, Đại Danh phủ thật sự ghi hận trong lòng, muốn thừa cơ này dọa dẫm Vân Vương phủ!
“Có lẽ vậy.” Tô Hàn mỉm cười gật đầu.
“Vậy ngươi muốn c·hết như thế nào?”
Thấy Tô Hàn đồng ý, Chu Dật liền nhe răng cười: “Tô đại nhân, muốn bị ta xé xác từng mảnh, hay là muốn hóa thành t·h·ị·t nát dưới nắm đấm của ta? Chu mỗ khuyên ngươi nên chọn cái sau, vì như thế sẽ giảm bớt đau đớn.”
“Ha ha ha…”
“Chu đại nhân, thân thể nhỏ bé của Tô Bát Lưu này đúng là hợp với cái sau!”
“Ngàn vạn lần đừng nói thế, các ngươi coi thường Tô đại nhân sao? Thân thể nhỏ bé của người ta lại rất c·ứng cỏi đấy!”
“…”
Đám người Đại Danh phủ lập tức cười vang, cố ý giễu cợt Tô Hàn, tăng khí thế cho Chu Dật.
“Cười càng lớn lúc này, lúc bị đ·á·nh vào mặt sẽ càng đau.”
Tô Hàn thản nhiên nói: “Chu đại nhân, muốn dùng cánh tay nào ra tay?”
“Có liên quan gì đến ngươi?”
Chu Dật không nhịn được giơ cánh tay phải lên: “Lão t·ử dùng cánh tay này p·h·ế bỏ ngươi đấy, ngươi làm được gì?”
“Vậy tốt.”
Tô Hàn chỉ vào cánh tay phải của Chu Dật: “Ta muốn cánh tay này của ngươi.”
“Ngươi khẩu khí lớn thật đấy!”
Chu Dật rõ ràng mất kiên nhẫn, lật tay lấy ra một bình ngọc, ném sang bên cạnh, đó là tiền cược của hắn.
Hắn còn không hỏi Tô Hàn sẽ lấy ra cái gì đã ném bình ngọc đi, bàn tay to lớn liền chụp lấy Tô Hàn.
Cũng như giao chiến với Tằng Nhân Vương, Tô Hàn vẫn đứng im một chỗ.
“Tô Bát Lưu, ta không phải Tằng Nhân Vương!”
Chu Dật hét lớn, thân thể cao lớn giẫm lên bình đài, còn tạo ra tiếng động ầm ầm, như thể mặt đất đang r·un rẩy.
Tô Hàn thần sắc bình tĩnh, tay phải nâng lên, ngón trỏ duỗi ra, chậm rãi ấn về phía Chu Dật.
Cũng không phải là Định Thần thuật!
Chu Dật tốc độ rất nhanh, sau khi Tô Hàn đưa ngón tay ra thì đã đến trước mặt.
Vừa đúng lúc này, cánh tay Tô Hàn khẽ rung, ngón tay đột ngột chạm vào nắm tay của Chu Dật!
Có sức mạnh tu vi bao bọc lấy nắm tay của Chu Dật, bảo vệ cơ thể hắn không bị thương.
Dù sao hắn là tu sĩ võ đạo, chứ không phải thể tu.
Nhưng khi ngón tay Tô Hàn chạm vào sức mạnh tu vi kia, thì nó như sương trắng tan biến trong chớp mắt!
"Ừm?!" Đồng tử của Chu Dật co rụt lại.
Hắn nghĩ Tô Hàn rất mạnh, nhưng cho rằng cùng lắm cũng chỉ ngang cơ với mình, dù một quyền này không làm gì được Tô Hàn, thì ít nhất cũng bất phân thắng bại.
Chủ yếu là hắn dùng nắm đấm tấn công, còn Tô Hàn... chỉ một ngón tay!
“Ầm!”
Sức mạnh tu vi tan vỡ, ngón tay Tô Hàn sắp chạm đến nắm đấm Chu Dật.
Tốc độ quá nhanh, khoảng cách quá gần, Chu Dật không kịp phản ứng.
Nhưng khi ngón tay Tô Hàn sắp chạm tới, thì năm ngón tay của hắn bỗng xòe ra!
Hóa thành một bàn tay trắng nõn như ngọc, có thể thấy rõ vân tay.
“Ngươi muốn làm gì?” Chu Dật biến sắc.
"Xoạt!"
Bàn tay của Tô Hàn nắm lấy nắm đấm Chu Dật.
Sức mạnh c·uồng m·ãnh như bài sơn đ·ảo hải, như nước lũ vỡ đê, trong một cái chớp mắt, nuốt chửng toàn bộ nắm đấm.
“Xuy xuy xuy...”
Âm thanh chói tai phát ra khiến người ta không rõ đó là gì.
Mọi người không cần phải nghe, mà thấy rõ ràng, khi Tô Hàn bắt lấy nắm đấm Chu Dật thì cánh tay hắn như cây trúc gãy, trực tiếp nổ tung!
Không phải hoàn toàn hóa thành m·á·u t·h·ị·t, mà vẫn nguyên vẹn nhưng từ bên trong nứt ra thành từng mảnh.
Từng mảng thịt xương bên dưới trắng như tuyết, không hề có một giọt m·á·u tươi nào, cứ như thể ngâm trong nước mấy ngàn năm.
"A! ! !"
Chu Dật sắc mặt thay đổi hoàn toàn, gầm lên khàn giọng.
“Ầm!”
Tô Hàn đột nhiên đẩy mạnh, cánh tay Chu Dật hoàn toàn bị nghiền nát, thân hình hắn văng ra ngoài màn sáng, bay về phía xa.
Nhìn từ xa như kiểu tứ lạng bạt thiên cân.
Tô Hàn gầy yếu, Chu Dật vạm vỡ, vậy mà lúc Chu Dật bay ra, cũng không ai thấy Tô Hàn dùng bao nhiêu sức lực.
Đây là một sự nghiền ép!
Nghiền ép hoàn toàn!
"Chu đại nhân!"
"Chu đại nhân, ngươi có sao không?"
Lần này, người của Đại Danh phủ phản ứng rất nhanh.
Chu Dật cũng coi như nhân vật có máu mặt trong đám thất phẩm Viện Lâm sứ, nên lập tức có không ít người chạy đến đỡ hắn.

"Hô..."
Bên Bách Hoa phủ, Tô Tuyết nhẹ nhàng thở phào.
Ngược lại, trong đôi mắt đẹp lại lộ vẻ hưng phấn nồng đậm.
“Ta đã nói rồi, cha rất mạnh, luôn luôn rất mạnh!”
Hồng Liên cổ thần luôn chú ý đến Tô Hàn, không để ý tới cảm xúc biến hóa của Tô Tuyết.
Nàng nhìn ánh mắt lấp lánh, nói khẽ: "Tô Bát Lưu này quả thật có chút bản lĩnh."
"Đông điện chủ, tu vi của hắn có lẽ không chỉ Ngũ Tinh, mà có thể cả Lục Tinh Chân Thần cảnh, nếu không, sao hắn phải che giấu mi tâm sao trời? Làm như vậy, có chút quá đáng." Có người nói phía sau.
"Không."
Hồng Liên cổ thần lắc đầu: "Lời ngươi nói tuy có lý, nhưng hắn làm vậy, rất có thể còn vì một nguyên nhân khác, đó là giả heo ăn thịt hổ."
"Giả heo ăn thịt hổ?!"
Người kia ngẩn ra, chợt bừng tỉnh, hít sâu một hơi.
"Theo ý của Đông điện chủ, chẳng phải... tu vi của hắn thật là Chân Thần cảnh, nhưng hắn có thể quét ngang tất cả Chân Thần cảnh sao?"
Hồng Liên cổ thần khẽ nhếch miệng: "E rằng không chỉ là Chân Thần cảnh!"
Người kia triệt để sửng sốt, không dám tin.
Ngoại trừ tứ đại Tinh tử và chín đại thần linh hậu duệ ra, lại thật sự có người có thể dùng tu vi Chân Thần cảnh mà chiến với Thần Linh cảnh, trong điều kiện không nhờ vào ngoại lực?

Ở Tĩnh An phủ.
Huyền Dạ cổ thần khẽ cau mày: “Hắn càng ngày càng mạnh, không thể thu nạp hắn vào Tĩnh An phủ thật sự là tổn thất của chúng ta!”
"Điện chủ, Thượng Đẳng Tinh vực rộng lớn, t·h·i·ê·n kiêu vô số, người như Tô Bát Lưu cũng không hiếm lạ gì." Nhất phẩm Ngự Tiền sứ của Tĩnh An phủ nói.
"Ngươi không hiểu." Huyền Dạ cổ thần lắc đầu, không nói gì thêm.
Vị nhất phẩm Ngự Tiền sứ kia ôm quyền cúi đầu, nhưng trong đáy mắt lại lóe lên một tia kh·i·n·h t·hường.
Những năm gần đây, tứ đại Phủ vực tranh đoạt t·h·i·ê·n kiêu, chuyện thấy người tài bị cướp mất đã xảy ra như cơm bữa.
Chỉ một Tô Bát Lưu, có đáng để Đông điện chủ quan tâm đến thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận