Yêu Long Cổ Đế

Chương 1886: Dời xa

Mười ngày sau, Phượng Hoàng tông dời đi, hoàn toàn rời khỏi Thiên Sơn Các, chuyển đến Phượng Hoàng tinh.
Từng đoàn người di chuyển, đệ tử Phượng Hoàng tông cảm thấy vô cùng phấn khởi, cuối cùng cũng có thể không cần phải ăn nhờ ở đậu nữa.
Nhưng đối với Thiên Sơn Các mà nói, dường như có chút gì đó nuối tiếc.
Chỉ cần Phượng Hoàng tông còn ở trong Thiên Sơn Các, rất nhiều đệ tử của Thiên Sơn Các đều cảm thấy... có một cảm giác an toàn rất lớn.
Ừm, thật sự cảm thấy như vậy.
Phượng Hoàng tông quá mạnh, tuy rằng xét về số lượng đệ tử, trước khi thu nhận Ẩn Huyết Tông, còn kém xa so với Thiên Sơn Các, nhưng chiến lực của Phượng Hoàng tông lại không thể nghi ngờ!
Nhất là có sự tồn tại của một cường giả nghịch thiên cấp bậc như Tô Hàn.
Bây giờ, Phượng Hoàng tông dời đi, Tô Hàn là tông chủ, đương nhiên cũng phải theo rời đi.
Tuy rằng hai bên vẫn là đồng minh, chỉ cần Thiên Sơn Các gặp nạn, Phượng Hoàng tông sẽ lập tức tương trợ, nhưng những đệ tử Thiên Sơn Các này luôn cảm thấy trong lòng như thiếu vắng đi chút gì đó.
Loại cảm giác này, giống như là một đứa bé đưa cho một đứa bé khác một cái kẹo, nhờ nó giữ hộ mười năm.
Biết rõ cuối cùng phải trả lại cái kẹo này cho đối phương, nhưng dù sao mình đã giữ nó mười năm, thật sự đến lúc trả cho đối phương lại vẫn thấy có chút hụt hẫng.
Trước khi rời đi, rất nhiều cao tầng Thiên Sơn Các đều đi ra đưa tiễn, cũng có vô số đệ tử Thiên Sơn Các lộ vẻ luyến tiếc.
Tô Hàn đảo mắt nhìn một lượt trong đám người, thấy Chu Lăng Huy, thấy Tiêu Dao Tử, cũng thấy hai vị sư tôn của mình, Lục Thiên Phong và Hồ Nhất.
Thế nhưng, lại không nhìn thấy bóng dáng tuyệt thế giai nhân ấy.
"Nữ nhân này..."
Tô Hàn thầm cười khổ.
Nhậm Thanh Hoan luôn quyết đoán nhanh chóng, cực kỳ quả quyết, nhưng đến lúc thế này, lại giống như mấy cô gái trẻ bồng bột vậy.
"Cũng đâu phải không gặp lại, thật là..."
Tô Hàn khẽ lắc đầu, thân ảnh dần trở nên hư ảo, biến mất không thấy đâu.
Vô số đệ tử Phượng Hoàng tông bắt đầu di chuyển, theo trận truyền tống, dần dần rời đi...
Núi ngoại môn đệ tử, trong một động phủ nào đó.
"Lạc sư tỷ."
Giọng nói của tiểu tùy tùng từ bên ngoài vọng vào: "Tô sư huynh bọn họ... đi hết rồi."
"Đi rồi sao?"
Thân thể mềm mại của Lạc Ngưng khẽ run lên, nhắm chặt đôi mắt đẹp, sau một lúc mới từ từ mở ra.
Một giọt nước mắt trong suốt từ trong mắt trượt xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp kia làm ướt hai vệt dài.
"Hắn thật sự, không muốn gặp lại ta..."
Lạc Ngưng lẩm bẩm, ngẩng đầu lên nhìn về phía vị trí của trận truyền tống, khẽ nỉ non.
"Đi cũng tốt, đi, cũng tốt..."
"Ai..."
Tiểu tùy tùng nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Nàng cảm thấy, nếu như đổi Lạc Ngưng thành nàng, nàng nhất định sẽ không do dự mà đuổi theo Tô Hàn.
Cái gọi là nam theo đuổi nữ, cách một ngọn núi, nữ theo đuổi nam, cách một lớp sa.
Nàng thật sự nghĩ mãi không ra, rốt cuộc thì Lạc Ngưng sư tỷ đang do dự điều gì?
Thích, thì cứ đi theo đuổi đi chứ!
Phượng Hoàng tông chuyển đến Phượng Hoàng tinh rồi, về sau nếu không có chuyện gì, Tô Hàn đến Thiên Sơn Các có lẽ cũng không còn nhiều cơ hội nữa.
Cứ theo thời gian trôi đi, mối quan hệ giữa hai người sẽ càng ngày càng phai nhạt.
Có lẽ đến một ngày nào đó, gặp lại, thật sự sẽ... như là người xa lạ.
Bên trên động phủ, Lạc Ngưng và tiểu tùy tùng đều không nhìn thấy, ở một nơi nào đó trong hư không, có một bóng áo trắng đang ẩn nấp ở đó.
Không hiểu vì sao, nhìn hai giọt nước mắt nơi khóe mắt Lạc Ngưng rơi xuống, Tô Hàn lại cảm thấy một loại cảm giác tội lỗi.
Vì sao lại có loại cảm giác tội lỗi này?
Vì sao khi cự tuyệt những người phụ nữ khác lại không có cảm giác này?
"Mười năm..."
Tô Hàn cắn răng, cuối cùng vẫn không xuất hiện, dần dần biến mất.
Trước khuê phòng, có thủ vệ đứng bên ngoài, cung kính nói: "Các chủ, Tô sư huynh bọn họ đã đi hết rồi."
"Ta biết rồi."
Giọng nói lạnh lùng từ trong phòng truyền ra.
Thủ vệ có chút do dự, hỏi: "Các chủ, vậy sau này nếu gặp lại Tô sư huynh, là nên vẫn xưng hô Tô sư huynh hay là nên gọi... Tô tông chủ?"
Không nghi ngờ gì, hai cách xưng hô này, khác biệt rất lớn.
Tô sư huynh, đại diện cho sự thân thiết.
Tô tông chủ, đại diện cho sự xa cách.
Nhưng bây giờ Tô Hàn là tông chủ của Phượng Hoàng tông, không còn là đệ tử Thiên Sơn Các như trước nữa, vẫn xưng hô Tô sư huynh, những thủ vệ này đều cảm thấy... dường như có chút trèo cao.
Trong phòng lại chìm vào im lặng, sau một lát, có tiếng nói: "Cứ gọi Tô tông..."
"Tông cái gì?"
Nhậm Thanh Hoan còn chưa dứt lời, một giọng nói bất mãn đã ngắt ngang lời nàng.
Những thủ vệ kia ngẩn người, rồi nhìn thấy bóng dáng Tô Hàn không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước cửa phòng.
"Tô sư huynh, chẳng phải mọi người đều đi hết rồi sao?" Thủ vệ kia theo bản năng hỏi.
"Có mấy người còn chưa tiễn ta, ta đi sao thấy thoải mái được!"
Tô Hàn trừng mắt, vỗ vỗ vai người thủ vệ kia, cười nói: "Cứ gọi Tô sư huynh, sau này vẫn gọi là Tô sư huynh, hiểu chưa?"
"Hắc hắc, được, được." Thủ vệ kia vội gật đầu.
Tô Hàn không nói thêm gì nữa, mở cửa phòng, bước thẳng vào trong.
Không biết là vô tình hay cố ý, lúc Tô Hàn đi vào phòng, Nhậm Thanh Hoan lại quay lưng về phía nàng.
"Chậc chậc, ngay cả bóng lưng cũng đẹp đến vậy..."
Tô Hàn cười khẽ, chậm rãi bước tới.
"Sao thế, mỹ nữ Các chủ của chúng ta, không vui sao?"
Bước đến trước mặt Nhậm Thanh Hoan, Tô Hàn khẽ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ ấy.
Nhậm Thanh Hoan không dám đối mặt với Tô Hàn, có chút bối rối nói: "Ta không có, ta đâu có không vui, ngươi đừng có nói lung tung..."
"Ha ha."
Tô Hàn cười, vươn tay ra, hướng đến cổ tay trắng nõn tựa củ sen của Nhậm Thanh Hoan nắm lấy.
Nhưng không ngờ, khi sắp nắm trúng thì Nhậm Thanh Hoan bỗng nhiên đứng dậy, có chút luống cuống chạy sang một bên.
Tô Hàn khẽ giật mình, lộ vẻ cười khổ.
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Nhậm Thanh Hoan không nói gì.
Tô Hàn đứng dậy, nói: "Thật ra ngươi cũng không cần phải nghĩ nhiều, ta chỉ là nơi ở khác đi thôi, trước đây ở trong Thiên Sơn Các, bây giờ thì ở trên Phượng Hoàng tinh, ngươi muốn gặp ta, cứ đến Phượng Hoàng tinh, không ai dám cản ngươi."
"Vậy ngươi thì không muốn gặp ta sao?"
Nhậm Thanh Hoan bỗng nhiên ngẩng đầu lên, phản xạ có điều kiện nói.
Sau khi nói xong câu này, Nhậm Thanh Hoan phát hiện sự thất thố của mình, khuôn mặt đỏ bừng, lại cúi đầu xuống.
"Muốn."
Tô Hàn cười gật đầu, khẽ nói: "Chỉ cần có người không cảm thấy ta lăng nhăng, thì ta sẽ thường xuyên đến thăm nàng."
"Hừ~"
Nhậm Thanh Hoan khẽ hừ một tiếng, rồi nói: "Ngươi mau đi đi, Phượng Hoàng tông bên kia còn rất nhiều việc chờ ngươi xử lý kìa."
"Nhanh vậy đã muốn đuổi khách đi rồi sao?" Tô Hàn trêu chọc nói.
"Ta không có..."
Giọng Nhậm Thanh Hoan nhỏ như tiếng muỗi kêu, gần như không nghe được.
"Ha ha ha ha..."
Tô Hàn vui vẻ cười lớn, có thể khiến cho vị Các chủ mỹ nữ như băng sơn, lộ ra vẻ e thẹn như tiểu nữ nhi như vậy, đúng thật là một chuyện thành công có cảm giác vô cùng lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận