Yêu Long Cổ Đế

Chương 148: Tiếp lấy tới a (canh thứ hai! )

"Cái gì?"
"Sao có thể? Màn sáng kia chẳng phải đã vỡ rồi sao?"
"Không ổn rồi, luồng sáng tím kia đang hướng về phía chúng ta!"
Từ xa, những người ở đội hình khác khi chứng kiến cảnh tượng này đều biến sắc. Trong sự kinh ngạc không thể tin được, họ nhanh chóng rút lui, bóng đen chật vật kéo theo, cố gắng hết sức chạy trốn về nơi xa.
"A!"
"Cứu với, cứu tôi với!!"
Thế nhưng, tốc độ của luồng sáng tím quá nhanh, gần như chớp mắt đã vượt qua hàng ngàn mét. Những kẻ không kịp trốn, hay có thể nói tốc độ không đủ nhanh, sau khi bị đuổi kịp thì cũng giống như năm ngàn người kia, đều tan biến giữa trời đất. Đây đúng là cái chết không toàn thây!
Dưới sự truy đuổi của luồng sáng tím, có hơn một vạn người bỏ mạng, lúc này nó mới biến mất.
"Đồ hèn mạt! Lũ tạp chủng!!"
Hà Như An chật vật nhìn thân ảnh áo trắng vẫn ngồi trên tường thành, ánh mắt như muốn tóe lửa. Họ vốn nghĩ rằng màn sáng này sắp tan vỡ, ai ngờ nó chẳng những không vỡ mà còn khiến phe mình tổn thất thêm hơn vạn người!
"Rốt cuộc đó là thứ quái gì vậy!" Triệu Sâm nghiến răng nghiến lợi. Hôm nay, họ đã mang theo toàn bộ đệ tử trong tông môn, trừ những người ở cảnh giới Long Mạch, mà phần lớn thiệt hại lại là người của Tề Minh tông và Hồi Hải tông! Vì hai tông môn này có nhiều đệ tử nhất, số người chết cũng nhiều hơn.
"Cứ đến tiếp đi, bổn các chờ các ngươi." Giọng Tô Hàn lại vọng tới từ xa. Trên mặt hắn nở nụ cười, nụ cười chứa đựng sự mỉa mai và chế giễu.
Màn sáng tan vỡ ư? Một đám ngu ngốc mà thôi. Trận pháp này gọi là 'Phá Ma Đại Trận', khác với trận pháp Tô Hàn từng dùng để tiêu diệt yêu thú tại Yêu Thú sơn mạch, nhưng kết quả thì giống nhau đến kỳ diệu. Tuy nhiên, Phá Ma Đại Trận này không thể nghi ngờ mạnh hơn rất nhiều. Vì nó có một ưu điểm lớn nhất, đó là có thể hấp thụ lực công kích từ người khác. Khi lực công kích hấp thụ đạt đến mức nhất định, nó sẽ chuyển hóa thành lực công kích của chính mình, tạo ra đòn phản công. Luồng sáng tím kia chính là đòn phản công sau khi Phá Ma Đại Trận hấp thụ công kích từ hai mươi lăm ngàn người!
Trận pháp này ở tinh vực được xem là phổ thông, rất nhiều người biết điểm mạnh của nó. Chỉ có lũ ngu độn ở đại lục Long Võ mới cho rằng màn sáng không chịu nổi, bị đánh vỡ nên mới không kịp phản ứng mà bị Phá Ma Đại Trận giết thêm vạn người!
Vẻ mặt Hà Như An và những người khác lúc này quả thực u ám đến đáng sợ. Nếu hai mươi lăm ngàn người kia thực sự đánh vỡ màn sáng thì thôi, nhưng giờ nó không những không vỡ mà còn tiêu diệt luôn cả năm ngàn người còn lại, thêm một vạn người của đội hình thứ hai. Tổng cộng, đại quân liên minh của các tông môn này đã thiệt hại đến bốn vạn người, nhưng vẫn chưa chạm được một sợi lông của Đồ Thần Các!
Sau khi công kích một lần, Phá Ma Đại Trận vốn xuất hiện vô số vết nứt lại lần nữa khôi phục, vết nứt tan vỡ kia cũng hồi phục lại hình dạng ban đầu ngay trước mắt Triệu Sâm và những người khác...
Không xa Đồ Thần Các, vô số người đang dõi theo nơi này. Đó đều là tán tu của Vân Dương quận, nghe tin Chân Vũ tông nổi giận, triệu tập 11 tông môn dưới trướng đối phó Đồ Thần Các nên đến xem náo nhiệt.
"Chuyện này... Chuyện này quá kinh khủng rồi?"
"Bốn vạn người mà không phá được màn sáng đó? Rốt cuộc đó là thứ gì vậy?"
"Chỉ cần dựa vào tấm màn ánh sáng này, Đồ Thần Các đã đủ để bất bại trong các tông môn cửu lưu rồi!"
Những tiếng hít vào khí lạnh liên tiếp vang lên, tất cả mọi người đều trố mắt há mồm, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt. Ai nấy đều nghĩ rằng mấy vạn người ra tay sẽ đủ để tiêu diệt môn phái nhỏ ba ngàn người như Đồ Thần Các. Nhưng giờ đây, Hà Như An và những người khác đã trả cái giá bốn vạn người mà không khiến Đồ Thần Các dù chỉ một người bị thương.
Trong đám người đó, Vân Thiến Thiến đứng thẳng với bộ y phục rực rỡ, bên cạnh nàng là mấy hộ vệ cảnh giới Long Đan. Đôi mắt đẹp của Vân Thiến Thiến cũng mở to, nàng hoàn toàn không thể tin được Tô Hàn rốt cuộc lấy đâu ra những thủ đoạn quái dị này.
"Đây là trận pháp sao?" Vân Thiến Thiến thì thầm. Lúc mới gặp Tô Hàn lần đầu, hắn từng nhắc đến hai chữ 'trận pháp', mà trận truyền tống cũng thuộc về một loại trận pháp. Bất quá lúc ấy, Vân Thiến Thiến căn bản không để ý cái gọi là trận pháp, bởi vì theo nàng thấy thì đó chẳng qua là bàng môn tả đạo. Đại lục Long Võ coi trọng vũ lực, chỉ có ai mạnh thật sự mới đáng được kính trọng. Dù Vạn Bảo Các đã hưởng lợi rất lớn từ trận truyền tống, Vân Thiến Thiến vẫn không mấy quan tâm. Dù sao tiền bạc vẫn chỉ là tiền bạc, cơ bản chẳng liên quan gì đến thực lực.
Nhưng giờ phút này, tấm màn ánh sáng kinh người đó đã đảo lộn hoàn toàn suy nghĩ của nàng. Một trận pháp có thể ngăn cản bốn vạn người a! Đây mới chỉ là do một tông môn cửu lưu như Đồ Thần Các thi triển, nếu nó rơi vào tay Vạn Bảo Các, hay đặt trong tay mười siêu cấp tông môn thì sẽ mạnh mẽ đến mức nào?
"Bất quá nếu cứ mãi rụt đầu như thế thì Đồ Thần Các cũng chẳng khá hơn được gì!"
"Hiển nhiên là tấm màn sáng đó tuy đáng sợ nhưng không thể di chuyển, mà để điều khiển nó cần một nguồn sức người rất lớn. Chỉ cần Tề Minh tông và những người khác không công kích lần nữa, mà chỉ ở đó canh chừng, thì Đồ Thần Các cứ hễ ra một người là chết một người. E rằng chẳng bao lâu nữa chuỗi tài chính của Đồ Thần Các sẽ đứt đoạn mất."
"Đúng vậy, nói thật thì Đồ Thần Các lần này coi như gặp may, có được thủ đoạn kinh người như vậy. Nhưng xét cho cùng thì họ vẫn không địch lại thực lực của các tông môn cửu lưu như Tề Minh tông."
"Nhưng phàm Hà Như An và bọn hắn còn chút đầu óc thì sẽ không để quân mình lại tấn công." Bên cạnh có người bàn tán.
Đôi mắt đẹp của Vân Thiến Thiến ánh lên vẻ suy tư, nhìn thân ảnh áo trắng đang ngồi trên tường thành từ xa. "Tô Hàn, ngươi rốt cuộc còn có thể lấy ra những thủ đoạn kinh ngạc nào nữa đây?"...
Cùng lúc đó, Hà Như An và những người khác cuối cùng cũng đã hiểu ra. Lúc nãy vì quá nóng lòng muốn tiêu diệt Đồ Thần Các mà họ đã phải trả một cái giá quá đắt là bốn vạn người. Giờ đây, khi đã tỉnh táo lại thì không ai muốn ra tay nữa.
"Tất cả mọi người, đều ở lại đây chờ cho ta, Đồ Thần Các rụt đầu một năm thì các ngươi ở đây một năm, Đồ Thần Các rụt đầu mười năm thì các ngươi cứ ở đây mười năm!" Hà Như An đanh giọng nói: "Chỉ cần Đồ Thần Các dám có người đi ra thì các ngươi cứ giết cho ta, ta không tin bọn họ có thể rụt đầu ở trong đó cả đời!"
"Vâng!"
Nghe vậy, các đệ tử đồng thanh đáp lời, đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ thực sự sợ Hà Như An vì quá tức giận mà mất khôn, bắt nhóm mình lại lao đầu vào chỗ chết.
Thời gian cứ thế trôi đi từng giờ từng phút. Tô Hàn ngồi trên tường thành, còn Hà Như An và những người khác thì cười lạnh ngồi trên lưng Xích Viêm Thiết Thú. Hai bên cứ thế mắt lớn trừng mắt nhỏ, giằng co.
Bạn cần đăng nhập để bình luận