Yêu Long Cổ Đế

Chương 1899: Nhằm vào

Khi thấy bọn họ bước vào trong điện, Thanh Hoàng điện có chút im lặng.
Tô Hàn liếc mắt nhìn quanh, thấy trong đại sảnh có gần mấy trăm người đang hiện diện.
Họ có người đứng, có người ngồi.
Ở vị trí chủ tọa đối diện bọn họ, ngồi một người phụ nữ trung niên. Nhìn tướng mạo của bà ta có thể thấy khi còn trẻ, chắc chắn là vô cùng xinh đẹp. Cho dù bây giờ, vẫn còn nét quyến rũ.
Chỉ là, khóe mắt người phụ nữ này sắc bén, môi rất mỏng, lúc nhìn thấy Lâm Phùng Kiệt thì khóe miệng hơi nhếch lên một cách khinh thường khiến Tô Hàn lập tức đoán ra thân phận của bà ta.
Huyễn Thanh tổ hoàng không ở đây, người phụ nữ trung niên này xem ra là người có thân phận cao nhất ở đây. Rõ ràng, những người có mặt hôm nay đều là thuộc hạ của Huyễn Thanh tổ hoàng, còn mười một vị tổ hoàng khác thì không có mặt.
Ngồi phía dưới người phụ nữ trung niên là một cô gái. Nàng có tướng mạo hơi giống Lâm Phùng Kiệt, trang phục trên người lại rất mộc mạc, đối lập hoàn toàn với chiếc cẩm bào hoa lệ của người phụ nữ trung niên. Điều đó khiến người ta nhìn vào có cảm giác nàng giống như một nha hoàn.
Ngoài những người đó ra, thứ khiến người ta chú ý nhất là hai vị lão giả ngồi đối diện nhau ở một bên.
Một người mặc thanh y, một người mặc tử y.
Lão ông mặc áo xanh kia chính là Lâm Hà, còn người kia chính là Vương Sở Nghĩa.
Bên cạnh Vương Sở Nghĩa, một người nam tử trẻ tuổi đang ngồi.
Nói là ngồi, chi bằng nói là đang nằm. Hắn lười biếng nghiêng người dựa vào ghế, tướng mạo cũng coi như anh tuấn, khóe miệng treo một nụ cười ngạo nghễ.
"Hắn là Lâm Kiến." Lâm Phùng Kiệt như đã nhận ra ánh mắt của Tô Hàn, thấp giọng truyền âm cho Tô Hàn.
Tô Hàn khẽ gật đầu, ánh mắt rời khỏi người Lâm Kiến, rơi xuống người một nam tử trẻ tuổi phía sau Lâm Hà.
Người này cầm trường thương, đứng ở đó như một thanh lợi kiếm vút thẳng lên trời, trên toàn thân đều tỏa ra một cỗ khí tức sắc bén.
"Hắn lại được mời đến rồi?" Tô Hàn mỉm cười, hướng phía người này hơi ôm quyền, mở miệng trước: "Lăng Thiên huynh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
Nam tử trẻ tuổi này chính là một trong thập đại công tử mà ban đầu bản thân đã gặp ở Hoa Thần Tinh, Huyền Thiên công tử, Chí Lăng Thiên!
Chí Lăng Thiên tính tình thẳng thắn, ấn tượng của Tô Hàn với hắn không tệ.
Thấy Tô Hàn nhìn mình, Chí Lăng Thiên hơi run rẩy nói: "Ngươi quen ta?"
Tô Hàn cũng sững sờ một chút. Lúc này mới nhớ ra, trước đây mình gặp người khác với dáng vẻ của Cửu Ảnh công tử, bây giờ đã thay đổi dung mạo, Chí Lăng Thiên tự nhiên không nhận ra mình.
Tô Hàn lắc đầu, không nói gì nữa.
"Sao ngươi lại biết Huyền Thiên công tử?" Lâm Phùng Kiệt cũng hơi nghi hoặc.
Tô Hàn cười nói: "Sau này ngươi sẽ biết."
Nghe vậy, Lâm Phùng Kiệt cũng không hỏi thêm.
"Đây không phải hảo đệ đệ của ta sao?" Lâm Kiến lúc này lên tiếng, liếc mắt nhìn Lâm Phùng Kiệt, cười nói: "Nghe nói vừa rồi ngươi đi đón ngoại viện ngươi tìm tới? Chẳng lẽ là mấy vị này?"
Lâm Phùng Kiệt liếc nhìn hắn một cái, hít sâu một hơi, nói: "Hắn chính là ngoại viện ta tìm tới, tên là...Tô Bát Lưu."
"Tô Bát Lưu?!" Không đợi Lâm Kiến mở miệng, Chí Lăng Thiên lập tức con ngươi co lại, nhìn chằm chằm Tô Hàn nói: "Cửu Ảnh công tử, Tô Bát Lưu?!"
"Ha ha ha ha..." Lâm Kiến lập tức cười lớn: "Huyền Thiên công tử, ngươi cũng quá xem trọng người này rồi? Một tên tam phẩm Hư Thiên cảnh cũng có thể so sánh với Cửu Ảnh công tử sao? Chẳng qua là trùng tên thôi!"
Chí Lăng Thiên chau mày, nhìn Tô Hàn từ trên xuống dưới, lại phóng thần niệm ra, muốn xem thử, Tô Hàn có biến đổi dung mạo hay không.
Nhưng với mặt nạ Lâm Phùng Kiệt đưa, Chí Lăng Thiên có thể nhìn rõ sao?
Cho dù thấy rõ, cũng sẽ không thấy được dáng vẻ của Cửu Ảnh công tử, bởi vì ẩn dưới lớp mặt nạ kia chính là khuôn mặt thật của Tô Hàn.
Mà dáng vẻ Cửu Ảnh công tử lúc trước cũng là do Tô Hàn dùng mặt nạ tạo thành.
"Cửu Ảnh công tử lúc trước, cũng chỉ là Linh Thể cảnh mà thôi..." Chí Lăng Thiên hít vào một hơi, đè nén sự rạo rực trong lòng mình.
Cửu Ảnh công tử khi trước nghiền ép bất kỳ ai trong số bọn họ. Dù bây giờ mấy năm đã trôi qua, tu vi của họ đều tăng lên không ít, nhưng một màn ở Hoa Thần tinh giống như một bóng ma. Trừ khi họ một ngày kia đánh bại được Cửu Ảnh công tử, bằng không, bóng ma này sẽ luôn bao phủ họ cho đến chết.
"Hắn không thể là Cửu Ảnh công tử." Lâm Kiến lần nữa lắc đầu: "Tam giáo chín phái 72 tông đều đang phát tán tin tức, vô luận tốn hao bao nhiêu đại giới, chỉ cần Cửu Ảnh công tử mở miệng, thì họ lập tức đồng ý ngay! Vậy mà đến bây giờ cũng không nghe thấy tông môn nào may mắn mời được Cửu Ảnh công tử. Chỉ bằng đệ đệ đáng yêu của ta sao? Ha ha... Vẫn là đừng suy nghĩ."
Lâm Kiến mở miệng, khắp nơi mỉa mai Lâm Phùng Kiệt, khiến không ít ánh mắt đổ dồn vào người Lâm Phùng Kiệt và Tô Hàn.
Tâm thái của Lâm Phùng Kiệt hiển nhiên không tệ, hắn không trực tiếp nổi giận, mà chỉ nói: "Mặc dù không phải Cửu Ảnh công tử, nhưng nếu có thể giúp ta đoạt lấy hai mươi thứ hạng đầu, cũng không tệ."
"Hai mươi thứ hạng đầu? Chỉ bằng một tên tam phẩm Hư Thiên cảnh như hắn? Ha ha ha ha..." Lâm Kiến lại cười ha hả.
"Nhị công tử!" Vương Sở Nghĩa đứng dậy, cau mày nói: "Không phải lão phu nói ngươi, Thanh Hoàng giáo của chúng ta mỗi người cũng chỉ có năm chỉ tiêu ngoại viện, khi đó ngươi đã ngàn vạn lần cam đoan với tổ hoàng rằng ngoại viện ngươi mời đến chắc chắn sẽ sáng chói trong cuộc thi đấu thiên kiêu tranh bá, ngươi cũng đã nói ngoại viện đó tu vi là nhất phẩm Thần Hải cảnh, sao bây giờ lại thành tam phẩm Hư Thiên cảnh?"
Sắc mặt Lâm Phùng Kiệt rốt cuộc thay đổi, trong lúc nhất thời, không tìm được lý do thích hợp.
Trước kia muốn lấy một chỉ tiêu ngoại viện này từ Huyễn Thanh tổ hoàng thật là gian nan.
Phải biết rằng, chỉ tiêu ngoại viện của Thanh Hoàng giáo tổng cộng cũng chỉ có năm, mà người cầm lái Thanh Hoàng giáo lại là mười hai tổ hoàng!
Mỗi một tổ hoàng đều có người được đề cử, mà tu vi ít nhất cũng là thất phẩm Hư Thiên cảnh trở lên.
Lâm Phùng Kiệt thật là bất đắc dĩ, mới nói dối tu vi của Tô Hàn là nhất phẩm Thần Hải cảnh, dù vậy cũng vẫn cầu Huyễn Thanh tổ hoàng một hồi lâu mới đồng ý cho hắn chỉ tiêu ngoại viện này.
Bây giờ, Lâm Kiến và Vương Sở Nghĩa vin vào chuyện tu vi trực tiếp làm loạn lên, Lâm Phùng Kiệt không biết phải giải thích như thế nào.
Tô Hàn nhìn hắn một cái, mỉm cười nói: "Tu vi là gì quan trọng đến vậy sao? Chỉ cần có thể giúp Thanh Hoàng giáo đạt vị trí cao trong cuộc thi đấu thiên kiêu tranh bá, Hư Thiên cảnh hay Thần Hải cảnh cũng không sao cả?"
"Càn rỡ!" Vương Sở Nghĩa đột nhiên nhìn về phía Tô Hàn, quát: "Ngươi là cái thứ gì, lão phu đang nói chuyện với Nhị công tử, sao ngươi có thể tùy tiện xen vào?"
Tô Hàn nhướng mày, nhưng cuối cùng không nói gì thêm.
Lâm Phùng Kiệt lên tiếng: "Vương trưởng lão, chú ý lời nói của ngươi, Tô Bát Lưu là ngoại viện ta mời đến, tu vi như thế nào không liên quan đến ngươi, hãy quản tốt phận sự của mình!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận