Yêu Long Cổ Đế

Chương 861: Họa thủy đông dẫn!

Chương 861: Họa thủy đông dẫn!
Những lời này không hề che giấu chút nào, cũng không phải truyền âm, trực tiếp từ miệng bọn hắn phát ra, Tô Hàn đương nhiên nghe được rõ ràng.
Ánh mắt hắn thêm phần lạnh lẽo, trong lòng hừ lạnh một tiếng, cây trường thương trên đỉnh đầu, nhanh chóng rút lui.
Điều này cho Dịch Lãnh và những người khác cảm giác như thể Tô Hàn đang liều mạng chạy trốn, hai cây trường thương đã ở ngay trước mắt, nhưng Tô Hàn dường như đã dốc toàn lực, trong nhất thời, vẫn không bị đánh trúng.
Với tâm tính của cường giả Long Hoàng cảnh, Dịch Lãnh và Từ Hỏa có chút cảm thấy không đúng, nhưng rốt cuộc là lạ ở chỗ nào thì bọn hắn không nhìn ra được.
Còn Lâm Chính và Lâm Phản thấy Tô Hàn vẫn có thể chạy, liền hừ lạnh một tiếng, ngón tay chỉ xuống, cây trường thương kia bỗng nhiên to ra, trong nháy mắt đã biến thành vạn trượng!
"Cũng là Long Hoàng cảnh, thường ngày bọn hắn lại chưa từng coi trọng chúng ta, hôm nay cứ để bọn hắn xem thực lực của chúng ta!" Lâm Chính hừ lạnh truyền âm.
"Đúng, ngay cả ngũ đại chiến tiên hạ đẳng của Chiến Thần tông cũng không đánh chết được Tô Bát Lưu, lại bị chúng ta đánh chết, chuyện này lan ra, chúng ta chắc chắn sẽ nổi danh, chỉ sợ không thua kém gì vị thế của tứ tổ!" Lâm Phản cũng có chút hưng phấn.
Cơ hội đang ở ngay trước mắt, sắp đánh chết được Tô Hàn, bọn hắn không thể không hưng phấn.
"Đại ca, hay là nhân cơ hội này chúng ta. . . thi triển chiêu kia?" Lâm Phản bỗng nhiên nói.
Lâm Chính sững sờ, rồi liếc nhìn toàn trường, cau mày nói: "Nếu thi triển, chúng ta có thể khống chế không nổi a!"
"Không cần suy nghĩ nhiều, ngược lại những đệ tử kia có Dịch Lãnh bọn họ che chở, còn Tô Bát Lưu, mục đích của chúng ta không phải là đánh chết hắn sao?" Lâm Phản giục.
Nghe vậy, Lâm Chính có chút dao động, nhưng nghĩ đến uy lực của chiêu đó, hắn lại không khỏi lưỡng lự.
"Đại ca, chớp thời cơ, lỡ mất rồi không trở lại đâu!"
Lâm Phản gấp gáp nói: "Nếu giết được Tô Bát Lưu này, chúng ta sẽ thu được thiên đại ban thưởng, một khi có được, tu vi của ngươi và ta sẽ tiến thêm một bậc, đến lúc đó, thực lực của bất cứ ai trong hai chúng ta đều sẽ không thua Dịch Lãnh bọn hắn, còn ai dám coi thường chúng ta?"
"Được."
Lâm Chính cuối cùng bị thuyết phục, khẽ gật đầu.
Lâm Phản vui mừng, liền hít một hơi thật sâu, trong lúc hai cây trường thương vẫn đuổi theo Tô Hàn, hai người liếc nhau, khẽ gật đầu, long lực toàn thân đồng thời bộc phát.
Bọn họ cùng nhau giơ tay, một điểm sáng màu đen xuất hiện trong tay bọn họ.
Ngay sau đó, điểm sáng này ngày càng lớn, trong nháy mắt đã tạo thành một quả cầu ánh sáng.
Trong tay hai người, đều có một quả cầu ánh sáng như vậy, khi những quả cầu này xuất hiện, hai người dường như đang niệm một loại thần chú, còn phun ra ba ngụm máu tươi, rơi vào quả cầu ánh sáng kia.
Trong chớp mắt, quả cầu ánh sáng bỗng nhiên từ tay bọn họ bay ra, rơi vào hư không, trong nháy mắt đã hợp làm một.
Nhìn từ xa, quả cầu ánh sáng màu đen này giống như một ngôi sao, trên đó truyền ra uy áp cực kỳ đáng sợ, uy áp này khác hoàn toàn so với lực hủy diệt, và càng khác biệt so với Long lực, dù là Dịch Lãnh và Từ Hỏa cảm nhận được cũng đều vô cùng tim đập nhanh.
"Bọn chúng đang làm gì vậy?" Từ Hỏa không khỏi hỏi.
Dịch Lãnh hừ lạnh nói: "Mặc kệ chúng làm gì, cho dù chúng có nâng cao thực lực, mục tiêu cũng không phải chúng ta, mà là Tô Bát Lưu này."
Nghe vậy, Từ Hỏa không nói gì thêm.
Đúng lúc này, Lâm Chính và Lâm Phản rốt cuộc ra tay, sắc mặt bọn họ tái nhợt, dường như đã bị rút sạch toàn bộ lực lượng, điều này không phải là giả, mà là thật. Thi triển chiêu này, không chỉ hao tổn long lực của bọn hắn, mà còn tiêu hao của mỗi người một ngàn năm tuổi thọ!
Một ngàn năm tuổi thọ đó, dù là Long Hoàng cảnh, có mấy vạn năm tuổi thọ, hai anh em Lâm Chính cũng có chút đau lòng, đây không phải linh thạch, bỏ ra rồi có thể kiếm lại được, tuổi thọ một khi đã tiêu hao, thì không có cách nào lấy lại!
Tuy nhiên, nghĩ đến thiên đại ban thưởng, sự đau lòng trong lòng hai người cũng giảm đi nhiều. Một ngàn năm tuổi thọ thì thế nào, chỉ cần có thể đạt được ban thưởng, tu vi của hai người tiến thêm một bước, tuổi thọ tự nhiên cũng sẽ tăng lên theo đó!
"Đi!"
Hai người đồng thời mở miệng, bàn tay hướng về phía hư không nhẹ nhàng vỗ, quả cầu màu đen kia hóa thành một đạo lưu quang, lao thẳng đến chỗ Tô Hàn.
Cùng lúc đó, quả cầu này càng lúc càng lớn, từ ban đầu chỉ lớn bằng đầu, trong nháy mắt đã biến thành một tòa cung điện lớn, rồi lại trong nháy mắt đã biến thành một đám mây đen bao phủ phía trên.
Từ trong quả cầu này truyền ra một loại lực lượng đáng sợ không thể hình dung, lực lượng kia tuyệt đối không phải là Long lực, Dịch Lãnh và Từ Hỏa dễ dàng cảm nhận được.
Tô Hàn đương nhiên cũng cảm nhận được, và hắn cảm nhận rất rõ ràng, đó là lực lượng của tuổi thọ!
Trong Long Võ đại lục bây giờ, đây là lần đầu tiên Tô Hàn thấy có người có thể thi triển bí thuật tiêu hao tuổi thọ, hơn nữa lại là Long Hoàng cảnh thi triển!
Cảm nhận được loại lực lượng này, Tô Hàn không những không sợ mà còn rất vui mừng.
Long Hoàng cảnh cường giả ra tay đó!
Dù chỉ tiêu hao một ngàn năm tuổi thọ, nhưng Lâm Chính và Lâm Phản cộng lại cũng đã là hai ngàn năm, mà dù cho bọn họ có yếu đi nữa, cũng vẫn là Long Hoàng cảnh, tuyệt đối không phải Tô Hàn có thể so sánh được.
Bọn hắn thi triển bí thuật tiêu hao tuổi thọ, uy lực của nó có thể được coi là kinh thiên động địa.
Nhưng Tô Hàn không sợ!
Bởi vì vừa nãy hắn đã nghe được truyền âm, vốn có cường giả muốn ra tay nhưng cũng bị Tô Hàn ngăn lại.
Cái Cực Đạo Thần Thiên tiêu hao ba ngàn năm tuổi thọ như vậy sụp đổ, đơn giản chỉ là lãng phí, nếu Tô Hàn không tìm về chút hồi báo thì thật có lỗi với chính mình.
Có cường giả bảo hộ, Tô Hàn tự nhiên không sợ, hơn nữa, hắn còn mong chờ muốn chết.
Vốn nghĩ chỉ có hai cây trường thương kia, trong lòng Tô Hàn còn có chút thất vọng. Người ngoài không biết, nhưng Tô Hàn lại biết rõ, chỉ với uy lực của hai cây trường thương đó thì căn bản không thể phá vỡ được Cực Đạo Thần Thiên, còn nếu như rơi vào trong đám người, thì Dịch Lãnh và những người khác cũng dễ dàng ngăn được.
Nói như vậy, thì Cực Đạo Thần Thiên của Tô Hàn đã vô ích sụp đổ, ba ngàn năm tuổi thọ cũng bị phí phạm vô ích.
Ai có thể ngờ rằng, Lâm Chính và Lâm Phản hai người lại thi triển ra một loại thuật pháp kinh người như vậy, cái quả cầu kia chỉ cần cảm nhận một chút đã khiến người vô cùng tim đập nhanh.
Ngay cả những người ở tầng lớp như Dịch Lãnh và Từ Hỏa cũng không dễ dàng ngăn được!
Sau một khắc, Tô Hàn không hề nghĩ ngợi, hắn vẫn nhanh như gió lùi lại, mà phương hướng hắn lui lại. . . chính là những người tới xem trò vui như Dịch Lãnh!
Dịch Lãnh thấy Tô Hàn đến gần, chỉ nhíu mày, cũng không nghĩ nhiều, cũng không để ý.
Khoảng cách hai bên đang nhanh chóng thu hẹp, trong nháy mắt đã không đến mười dặm!
Dường như đã nhận thấy chút nguy hiểm, Dịch Lãnh và Từ Hỏa hừ lạnh một tiếng, vung tay xuống, đặt một màn sáng lên trên những đệ tử kia, dùng để phòng ngự.
Còn bản thân bọn họ, vẫn đứng yên ở đó, không hề lùi lại. Bởi vì sau lưng bọn họ là Khốn Thiên Mạc, nếu lùi lại nữa, e rằng sẽ đâm vào Khốn Thiên Mạc. So với Khốn Thiên Mạc, Dịch Lãnh và những người khác rõ ràng cảm thấy hai cây trường thương này có uy hiếp nhỏ hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận