Yêu Long Cổ Đế

Chương 1431: Một hình ảnh, một đôi mắt

"Đi, bây giờ liền đi với ta đến chỗ sư huynh Minh đưa tin, biết đâu ngươi phục vụ hắn tốt, hắn lại cho thêm ngươi chút linh tinh đây." Người này lại mở miệng, nhìn từ trên xuống dưới Diệp Tiểu Phỉ, cười có chút dữ tợn.
"Không, không..." Diệp Tiểu Phỉ không ngừng lắc đầu: "Sư huynh Minh, sư huynh Minh hắn..."
"Im miệng!"
Đối phương bỗng nhiên quát lớn: "Sư huynh Minh sao? Ta nói cho ngươi, sư huynh Minh đã một năm trước chấm ngươi làm tiểu tùy tùng của hắn, chỉ là chưa thông báo bên này, để người khác nhanh chân đến trước thôi, nếu ngươi còn không đi theo ta, đợi sư huynh Minh đích thân đến, có lẽ không dễ nói chuyện như ta đâu."
"Ta..." Diệp Tiểu Phỉ trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng, nàng có thể nhìn ra từ vẻ mặt đối phương, cái tên sư huynh Minh kia chắc chắn là muốn bắt mình làm lô đỉnh.
Trong chớp mắt này, nhìn dáng vẻ vốn yếu đuối vô lực của nàng, trên thân lại bùng phát một luồng khí tức hung lệ cực kỳ cuồng bạo.
Khí tức này không đại diện cho tu vi, mà là tượng trưng cho tính cách của nàng.
Lúc cảm nhận được luồng khí tức này, gã nam tử mũi ưng đối diện cùng với Tô Hàn đang ngồi trong động phủ, đều khẽ sững người.
Ngay sau đó, nam tử kia liền lộ ra vẻ lạnh lẽo.
"Ngươi dám đe dọa ta?"
"Các ngươi đều đáng c·hết, đáng c·hết!!!"
Đôi mắt Diệp Tiểu Phỉ chợt đỏ ngầu như m·á·u, mái tóc vốn thanh lệ của nàng lúc này tung bay, có cảm giác quỷ dị.
"Vứt bỏ cha mẹ ta, muốn thôn phệ ta tinh không cự thú, còn có thanh đại k·i·ế·m quán xuyên mặt trời kia... Các ngươi đều đáng c·hết!!!"
Thanh âm Diệp Tiểu Phỉ sắc nhọn, sắc mặt cũng trở nên dữ tợn, toàn thân bùng nổ sát cơ ngút trời.
Tô Hàn lại một lần nữa ngây người, nam tử mũi ưng kia cũng ngây người lần nữa.
Nàng đang nói cái gì?
Diệp Tiểu Phỉ đang nói cái gì?
"Ngươi đang nói hươu nói vượn gì đó!"
Thân ảnh nam tử mũi ưng lóe lên, đến ngay trước mặt Diệp Tiểu Phỉ, bàn tay vươn ra muốn bắt nàng.
Nhưng đúng lúc này, phía sau Diệp Tiểu Phỉ bỗng xuất hiện một bóng ảo ảnh lớn.
Bóng ảo ảnh này không phải hình người, mà là một vùng như phản chiếu khung cảnh hiện ra.
Trong hình ảnh ấy chỉ có một hình ảnh, đó là một vầng mặt trời khổng lồ lơ lửng giữa hư không, ở giữa mặt trời đó cắm thẳng một thanh đại k·i·ế·m!
Ngay khi nam tử mũi ưng lao về phía Diệp Tiểu Phỉ, một đôi mắt từ trong hình chiếu chậm rãi hiện lên.
Lúc thấy hai con mắt này, vẻ mặt nam tử mũi ưng trong nháy mắt tái nhợt, một cảm giác nguy hiểm khó tả dâng lên trong lòng, đó là... rùng mình không thôi!
Thân ảnh của hắn dừng ngay tại chỗ, bàn tay đưa ra chưa thu lại, nhưng cũng không rơi xuống.
Trong động phủ, đồng tử Tô Hàn co lại, hô hấp dồn dập, không thể tin được.
Bóng ảo ảnh kia hắn thấy rất rõ, cặp mắt kia cũng nhìn thấy rõ ràng!
Đôi mắt đó rõ ràng đang nhìn nam tử mũi ưng, nhưng Tô Hàn lại cảm thấy như mình đang nhìn thẳng vào, toàn thân lông tơ đều nổ tung ngay khoảnh khắc ấy, tê cả da đầu!
"Chuyện này..."
Tô Hàn hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Phỉ, khẽ nói: "Cô bé này, lai lịch không đơn giản a!"
"Xoạt!"
Đúng lúc này, hình chiếu sau lưng Diệp Tiểu Phỉ đột ngột biến mất, thân thể nàng giống như hoàn toàn mất hết sức lực, xụi lơ xuống, trực tiếp ngồi xuống đất.
"Ta không đi, ta không đi..."
Nàng vẫn lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt xinh đẹp, cứ như chuyện vừa xảy ra nàng hoàn toàn không hề hay biết.
"Chết tiệt!"
Thấy cảnh tượng này, mặt nam tử mũi ưng đỏ bừng, thầm nghĩ mình đường đường Nhị phẩm Hóa Linh cảnh, lại bị một cô gái chưa đạt tới Phàm Cảnh đỉnh phong làm cho kinh sợ sao?
Chuyện này thật là mất mặt...
"Ch·ết cho ta!"
Nộ khí xung thiên, nam tử mũi ưng lại lần nữa ra tay với Diệp Tiểu Phỉ.
Diệp Tiểu Phỉ không hề ngăn cản, bởi vì nàng biết với thực lực của mình cho dù chống cự cũng vô ích.
Nhưng đúng vào lúc này, một bàn tay trắng nõn đột nhiên xuất hiện, xuyên qua hư không, tóm gọn bàn tay của nam tử mũi ưng.
"Hả?"
Thấy cảnh này, nam tử mũi ưng càng thêm phẫn nộ, quát lớn: "Tô Hàn, ngươi dám ra tay với ta?"
Lúc hắn nói, thân ảnh Tô Hàn chậm rãi hiện ra.
"Sư huynh Tô!"
Thấy Tô Hàn, Diệp Tiểu Phỉ như gặp được cứu tinh, đôi mắt tràn ngập hi vọng.
"Sư huynh Tô, ta là tiểu tùy tùng của ngài, ta không muốn đi chỗ sư huynh Minh, cầu xin sư huynh Tô giúp tiểu Phỉ van xin, tiểu Phỉ sẽ cảm kích ngài cả đời."
"Ngươi là tiểu tùy tùng của ta, ai cũng không giành được." Tô Hàn thản nhiên nói.
Lời này như thuốc an thần cho Diệp Tiểu Phỉ, nàng nín khóc mỉm cười.
"Ngươi nằm mơ à?"
Giọng nam tử mũi ưng không hài hòa vang lên: "Ngươi là cái thá gì? Ngoài có chút t·h·iên tư ra thì ngươi có gì? T·h·iên tư không thể so với thực lực, càng không thể so với thân phận địa vị, so với sư huynh Minh, ngươi chỉ là con sâu bọ, đom đóm mà cũng muốn so ánh sáng với trăng rằm, đúng là nói chuyện hoang đường giữa ban ngày!"
Tô Hàn buông tay người nọ ra, chậm rãi xuống đất, bình tĩnh nói: "Ngươi chỉ là một con c·h·ó, từ đâu tới thì cút về chỗ đó, nếu không coi Tô mỗ ra gì, ngươi cũng phải coi quy tắc của Thiên Sơn Các ra gì."
"Nếu ta là chó, vậy ngươi, còn không bằng chó!" Mũi ưng cười lạnh nói.
"Tô mỗ bất tài, đây là sự thực, nhưng Tô mỗ còn chưa đến mức bị so với chó." Tô Hàn vẫn bình tĩnh nói.
Nghe vậy, nam tử mũi ưng cười lạnh càng lớn hơn: "Tô Hàn, ngươi rất ngông cuồng, điều đó ta biết. Nhưng ngông cuồng cũng phải có giới hạn, đừng tưởng rằng thiên tư của ngươi được coi trọng, ta sẽ không làm gì ngươi, ít nhất vào lúc này thân phận của ngươi vẫn phải gọi ta một tiếng sư huynh, ngươi nói chuyện như vậy với ta là phạm thượng, hiểu không?"
"Chỉ bằng ngươi, cũng xứng để ta gọi sư huynh?"
Tô Hàn liếc hắn một cái, nụ cười có chút mỉa mai.
"Cút về đi, chẳng mấy chốc, ngươi không phải là sư huynh của ta."
"Ta có thể đi, nhưng tiểu tùy tùng này, ta nhất định phải mang đi."
"Ngươi cứ thử xem."
Tô Hàn chắp hai tay sau lưng, không chút khí tức nào phát ra, giọng vẫn bình thản.
Nam tử mũi ưng nhớ đến quy tắc tông môn, cố nhịn xúc động muốn ra tay, nói với Tô Hàn: "Tô Hàn, làm người nên thức thời, sư huynh Minh đã là học viện của Võ Thần Đạo Viện rồi, ngươi có biết Võ Thần Đạo Viện không? Ta nói cho ngươi biết, hơn 60% cường giả ở tinh vực hạ đẳng này đều từ Võ Thần Đạo Viện đi ra, ngươi cảm thấy thân phận của sư huynh Minh như vậy, ngươi có đắc tội nổi sao?"
Tô Hàn híp mắt, yên lặng một lát rồi nhẹ nhàng ngẩng đầu.
"Cút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận