Yêu Long Cổ Đế

Chương 1396: Lớn đồ đần!

Chương 1396: Đồ ngốc lớn!
Khi nghĩ như vậy, Tô Hàn ngẩng đầu, hơi đánh giá nữ tử trong hư không.
Cuối cùng, Tô Hàn chỉ có thể dùng một chữ để hình dung – đẹp!
Thật sự vô cùng đẹp!
Trên người nữ tử này, Tô Hàn không thấy bất kỳ tì vết nào, nếu thật sự nói có, thì chính là vẻ mặt hơi lạnh lùng, không lộ ra nụ cười thân thiện.
Nếu có thể cười thêm một cái, vậy thì thật sự hoàn mỹ.
Tô Hàn ở kiếp trước gặp không biết bao nhiêu người phụ nữ xinh đẹp, nhưng ở kiếp này, nếu thật sự nói ai có thể so sánh với vị Các chủ Thiên Sơn Các này, thì chỉ có Nam Cung Ngọc.
Tuy nhiên, Nam Cung Ngọc tính cách vô cùng hoạt bát, cho người ta cảm giác cười toe toét.
Còn vị Các chủ Thiên Sơn Các trước mắt, lại là kiểu người áp đảo mọi người, tựa như tiên tử không vướng bụi trần, quyền thế trong tay nàng khiến người không dám có chút ý nghĩ.
Mà càng là loại phụ nữ này, càng khơi gợi lên trong đàn ông dục vọng muốn chinh phục.
Ngay cả Tô Hàn cũng không ngờ rằng, Các chủ Thiên Sơn Các này lại là một phụ nữ, hơn nữa còn đẹp đến thế.
Theo lẽ thường thì phải là một người đàn ông trung niên, hoặc một ông lão già nua nào đó chứ?
...
Trên không trung, nữ tử nhìn chằm chằm Tô Hàn, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt dò xét của Tô Hàn.
"Ta, Các chủ Thiên Sơn Các, Nhậm Thanh Hoan, nguyện thu ngươi làm đệ tử thân truyền, ngươi có bằng lòng không?"
Nàng nhẹ nhàng cất lời, giọng không lớn nhưng lại có uy nghiêm khó tả.
"Nhậm Thanh Hoan?"
"Hóa ra Các chủ tên Nhậm Thanh Hoan... Thật là một cái tên hay."
"Giọng của Các chủ cũng thật dễ nghe!"
"Không ngờ Các chủ Thiên Sơn Các lại là một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người như vậy, điều này có chút không hợp lẽ thường..."
Mọi người tự nhủ trong lòng.
Ngay cả Các chủ đã tự mình mở lời, những người khác rõ ràng không còn phần.
Những cao tầng Thiên Sơn Các trước đó muốn thu nhận Tô Hàn đều lộ vẻ cười khổ.
Theo bọn họ nghĩ, chỉ có đồ ngốc mới từ chối Nhậm Thanh Hoan.
Xét về tu vi, thân phận, địa vị, Các chủ đều vô cùng thích hợp.
Còn xét về góc độ đàn ông mà nói...
Cũng vô cùng thích hợp.
Dù sao nếu có thể ở cạnh Nhậm Thanh Hoan, cho dù ngày ngày nhìn thấy, cũng rất mãn nhãn!
Nhưng mà, điều mà mọi người không ngờ đến chính là, Tô Hàn, lại chính là kẻ ngốc trong lòng bọn họ.
Ánh mắt hắn từ từ rời khỏi Nhậm Thanh Hoan, trong sự ngỡ ngàng của mọi người, rơi xuống người trưởng lão ngoại môn, Lục Thiên Phong!
Khi đối diện với ánh mắt của Tô Hàn, cơ thể Lục Thiên Phong rung lên dữ dội.
Hắn có chút không dám tin, lại không dám suy đoán, ý nghĩa trong ánh mắt của Tô Hàn là gì?
So với những hộ pháp, khách khanh, thậm chí phó Các chủ, hay là chính Các chủ, bản thân hắn chỉ là một trưởng lão ngoại môn nhỏ bé thì có là gì?
Nhưng tại sao... hắn lại nhìn mình?
Trong ánh mắt kia, dường như chỉ có một ý tứ, đó là chờ đợi.
Đợi chờ mình mở lời!
Những người khác đều khó hiểu, phó Các chủ Chu Lăng Huy âm thầm nhíu mày, còn Nhậm Thanh Hoan thì vẫn đứng đó, trên mặt không lộ chút biểu cảm nào.
"Còn ngây ra đó làm gì?" Giọng Tiêu Dao Tử vang lên bên tai Lục Thiên Phong.
"Đây là duyên phận của ngươi, cũng là cơ duyên của ngươi, hắn đang chờ ngươi mở miệng!" Tiêu Dao Tử nói.
Lục Thiên Phong thật sự không thể tin được, hắn nhìn Tô Hàn, hồi lâu sau, rốt cục run rẩy mở miệng.
"Ta, trưởng lão ngoại môn Lục Thiên Phong, nguyện thu ngươi làm đệ tử thân truyền, ngươi... có bằng lòng không?"
"Ta nguyện ý."
Khóe miệng Tô Hàn nở nụ cười, trực tiếp đáp ứng.
Lục Thiên Phong hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Trong toàn bộ sân, tất cả mọi người đều ngây dại.
Chẳng lẽ... đây là cái gọi là mọt sách trong truyền thuyết sao?
Ngươi là do thiên tư quá mạnh nên đầu óc bị hỏng rồi à!
Có nhiều cao tầng muốn nhận ngươi làm đệ tử thân truyền, ngươi không đồng ý, lại nguyện ý làm đệ tử thân truyền của một trưởng lão ngoại môn?
Mẹ kiếp! Bọn họ thật sự không hiểu, trong đầu Tô Hàn, chứa toàn là cái quái gì vậy?
Trưởng lão ngoại môn có thể cho hắn được cái gì? Địa vị? Tài nguyên? Truyền thừa?
So với Các chủ, những thứ đó chỉ là rác rưởi mà thôi!
Hơn nữa, Các chủ xinh đẹp như vậy, ngươi chẳng lẽ không động lòng sao?
Ngươi có phải thích đàn ông không? Có phải không hả! ! !
"Xoạt!"
Nhậm Thanh Hoan ở chỗ đó, sau khi Tô Hàn đáp ứng Lục Thiên Phong thì thân ảnh nàng dần biến mất.
Còn Chu Lăng Huy thì khẽ thở dài một tiếng, âm thầm lắc đầu, không nói gì thêm.
Đến mức những người khác, hận không thể dùng nước miếng dìm chết Tô Hàn.
"Ngươi... Ngươi thật sự đồng ý?" Lục Thiên Phong lắp bắp.
"Vâng, ta nguyện ý trở thành đệ tử thân truyền của ngài, đồ nhi xin ra mắt sư tôn." Tô Hàn vừa cười vừa nói.
"Tốt, tốt, tốt! ! !"
"Ha ha ha..."
Trong đôi mắt hơi đục của Lục Thiên Phong, những giọt nước mắt chậm rãi trượt xuống.
Mình, cũng có một ngày như vậy sao?
Một trưởng lão ngoại môn, cũng có thể thu một người có tư chất đứng đầu trong toàn bộ tinh vực hạ đẳng làm đồ đệ?
Đây là vinh quang, vinh quang cả đời của mình!
Có đồ đệ như vậy, đã không phải là mình giúp đỡ hắn nữa, mà là sau này, mình sẽ đi theo hắn, thăng tiến cực nhanh!
Loại người như Tô Hàn, chỉ cần không ngã xuống, thì nhất định sẽ trở thành cường giả tuyệt thế, đến lúc đó, dù có người xem thường Lục Thiên Phong, cũng không dám đến trêu chọc hắn.
Bởi vì hắn, có một người đồ đệ như thế!
"Tiếp tục kiểm tra!"
Sau khi Tô Hàn nhận được lệnh bài đệ tử thân truyền của Lục Thiên Phong rồi lui khỏi đài cao, giọng Tiêu Dao Tử lại vang lên.
Từng bóng người lên đài, nhưng gần như không còn ai quan tâm họ nữa, bởi vì vô số ánh mắt đều tập trung vào Tô Hàn.
Hắn giống như vầng thái dương chói mắt, đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý.
Dù cho sau đó có xuất hiện thêm tư chất màu tím ngàn trượng, tư chất màu đen ngàn trượng, có thể sánh được với hắn, nhưng cũng chỉ là mây trôi.
"Ngươi... Có phải ngươi đang trêu đùa ta không?"
Sau khi Tô Hàn trở về, Trần Phàm nhìn lên xuống một lúc, có vẻ vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
"Trần sư huynh, sao lại nói vậy?" Tô Hàn lộ vẻ bất đắc dĩ.
"Đừng, ngươi đừng gọi ta Trần sư huynh, sau này ta phải gọi ngươi là Tô sư huynh."
Trần Phàm khoát tay nói: "Tư chất của ngươi, chúng ta tạm thời không nói, ta có chút không hiểu ngươi đó!"
"Ngươi thấy ai mạnh hơn, Các chủ hay Đại trưởng lão?"
"Đương nhiên là Các chủ." Tô Hàn đáp.
"Vậy ngươi thấy, Các chủ xinh đẹp hơn, hay trưởng lão ngoại môn Lục Thiên Phong đẹp hơn?" Trần Phàm lại hỏi.
Tô Hàn nhún vai: "Ta vẫn thích phụ nữ hơn, đừng hỏi những câu như vậy nữa."
"Vậy thì ngươi đúng là đồ ngốc lớn, sao lại chọn trưởng lão ngoại môn kia, từ chối Các chủ chứ! ! !" Trần Phàm hét lên, truyền âm vào tai Tô Hàn.
...
PS: Ừm, mỗi ngày đều xem bình luận, mọi người chờ đợi đều cuống cả lên.
Vậy thế này đi, cho mọi người một cái thời gian, khoảng giữa tháng 6 sẽ có tiểu bạo phát, còn trước thời điểm đó vẫn là bốn chương.
Ta biết, mọi người rất chờ mong, có người còn chờ đến phát cáu, cũng mong mọi người thông cảm cho Nam Sơn, Nam Sơn sẽ không để mọi người thất vọng.
✯✯✯✯✯✯✯✯✯
Cầu Vote 100 điểm ở cuối chương nếu
Bạn cần đăng nhập để bình luận