Yêu Long Cổ Đế

Chương 5853: Vô Tự Thiên Thư tái hiện!

Chương 5853: Vô Tự Thiên Thư tái hiện!
Tô Hàn và Lam Nhiễm mọi người cũng không hề thèm muốn. Lúc này mới chỉ vừa tiến vào bí cảnh, hiện tại đã có thể phát hiện loại trái cây này, vậy thì chứng minh trong bí cảnh chắc chắn còn có thứ tốt hơn.
"Trước khi ngươi ăn nó, cảm giác thế nào?" Lam Nhiễm hỏi một câu.
"Ta mà nói là không có cảm giác gì, các ngươi có tin không?"
Tên thiên kiêu kia lộ vẻ hết sức phấn khởi, lại nói: "Nói về mùi vị thì vô cùng ngọt ngào, năng lượng ẩn chứa bên trong tựa như là đan dược vậy, có bao nhiêu ta cũng không nói rõ được, ngược lại khiến ta đột phá."
"Tu vi của ngươi, vốn đã ở ranh giới đột phá rồi đúng không?" Tô Hàn cũng hỏi.
"Chính xác."
Tên thiên kiêu kia gật nhẹ đầu: "Thật không dám giấu giếm, ta cũng không biết có phải do trái cây này hay không, nếu không vào bí cảnh, ta cũng rất nhanh sẽ đột phá thôi."
Tô Hàn mọi người không nói thêm gì, mà trực tiếp đi về phía trước.
Bất quá lần này, bọn họ đã bày thần niệm ra, luôn càn quét bốn phía, hễ có loại trái cây này xuất hiện, bọn họ sẽ phát hiện ngay.
Trong lúc tìm kiếm như thế, vẻn vẹn đi qua nửa canh giờ, lại có một vị thiên kiêu, phát hiện một trái cây giống y hệt.
Nhưng hắn lại không có được may mắn như tên kia trước đó.
Trước đó là do mọi người lo lắng trái cây có độc, cũng lo lắng có nguy hiểm mai phục xung quanh, nên không tranh đoạt.
Giờ đã có vết xe đổ, không ai muốn bỏ qua, nên khi tên thiên kiêu này lao tới trái cây, lập tức bùng nổ một trận hỗn chiến.
"Cút ngay!"
Trong tiếng hét lớn, một thân ảnh trẻ tuổi bùng nổ tu vi, trực tiếp đẩy lùi những tên thiên kiêu đang muốn tranh đoạt trái cây.
Chính là Vũ Văn Trường Phong của Thánh Tuyền hội!
Tu vi chưa từng thể hiện, nhưng lúc này khí tức bùng nổ lại không hề thua kém Địa Linh trung kỳ!
Trong tình huống đệ tử Thần Vực của Vân Mẫu thần vực không ra tay, Vũ Văn Trường Phong vô địch!
"Bạo"
Hắn đẩy lùi đám thiên kiêu kia, vung tay lên hái ngay trái cây xuống.
Sau đó, dưới ánh mắt phẫn hận của các thiên kiêu khác, hắn cắn một cái vào trái cây.
Mùi thơm ngát lại một lần nữa phát ra, bất quá sắc mặt Vũ Văn Trường Phong không hề biến thành màu đỏ tím như trước đó, mà lại có vẻ hưởng thụ vô cùng.
Hắn rất nhanh đã ăn hết trái cây, cuối cùng lại lộ ra vẻ thất vọng.
"Ta còn tưởng là linh đan diệu dược gì, hóa ra chỉ là một loại trái cây bình thường có mùi vị rất ngon mà thôi."
Lời này rõ ràng không đáng tin chút nào.
Nếu bình thường như vậy, sao lại khiến tên Nhân Hoàng viên mãn thiên kiêu kia trực tiếp đột phá?
Tô Hàn mọi người không để ý đến hắn, tiếp tục tiến lên.
Đỉnh thác nước là một dòng sông kéo dài vô tận.
Trong sông tuy có bọt nước va đập, nhưng nước lại trong suốt vô cùng, liếc mắt cũng có thể nhìn thấy những hòn đá dưới đáy.
Trong những hòn đá này, thỉnh thoảng có thể thấy những vật lấp lánh ánh sáng, giống như khoáng thạch.
Có người cầm loại khoáng thạch này quan sát, phát hiện không có tác dụng gì, cũng không biết tên, hình như chỉ là một vài khoáng thạch bình thường, liền ném lại xuống sông.
Nhưng khi Tô Hàn nhìn thấy những khoáng thạch này -
Thiên Vận đế thuật hắn đã bắt đầu tu luyện, nhưng đến giờ vẫn chưa thể hiện ra tác dụng lại đột nhiên hiện lên trước mặt Tô Hàn!
Vô Tự thiên Thư!
Ngoài Tô Hàn ra, không ai có thể thấy!
Vô Tự thiên Thư tự động lật ra, như có một bàn tay vô hình điều khiển, cứ thế lật trang đầu trước mặt Tô Hàn.
"Xoạt!!!”
Ánh hào quang đỏ thẫm chói mắt bùng nổ từ trên Vô Tự thiên Thư, khiến Tô Hàn cũng không khỏi nheo mắt. Cùng lúc đó, một số vật phẩm được khắc họa theo trên Vô Tự thiên Thư, chính là những khoáng thạch hình dạng kỳ lạ có vẻ bình thường dưới đáy sông kia!
"Ý gì đây?" Tô Hàn tràn đầy khó hiểu.
Đến bây giờ hắn cũng không biết tác dụng của Thiên Vận đế thuật là gì.
Tu luyện cũng rất đơn giản, giống như Khô Mộc đế thuật lúc trước.
Khó khăn hơn so với việc Tô Hàn mới bắt đầu tu luyện Yêu Long đế thuật một trời một vực.
"Khô Mộc đế thuật có thể tự động thi triển tịnh hóa lực lượng, tịnh hóa mọi nguy cơ tiềm ẩn, vậy còn Thiên Vận đế thuật - Vô Tự thiên Thư, lúc này tự động hiển hiện, lại còn khắc họa ra hình dạng khoáng thạch này... Đây là muốn nói cho ta biết điều gì?"
Trong im lặng.
Tô Hàn dùng lực tu vi, hóa thành bàn tay, luồn xuống dòng sông.
Phàm là khoáng thạch lấp lánh ánh sáng, hình dạng giống nhau đều bị hắn thu hết.
"Ngươi muốn mấy thứ này làm gì?" Lam Nhiễm nghi ngờ hỏi.
"Khá đẹp."
Tô Hàn đưa ra một lý do hết sức qua loa: "Ngươi không thấy mấy khoáng thạch này khác với cục đá bình thường sao? Nhỡ đâu là do mấy đại năng thượng cổ để lại, vậy thì ta phát tài rồi."
"Phát cái rắm!"
Lam Nhiễm hừ lạnh một tiếng: "Nơi này rõ ràng là do thiên địa tự nhiên hình thành, liên quan gì đến đại năng cổ đại? Nếu thật sự là khoáng thạch có ích, bọn ta đã cảm ứng được trước rồi."
"Vậy cũng chưa chắc." Tô Hàn nhún vai.
Bề ngoài, mấy khoáng thạch này thật sự không có tác dụng gì, nên không ai tranh giành với hắn.
Nhưng Thiên Vận đế thuật là một trong chín thuật của Hỗn Độn Chí Tôn Kinh!
Vô Tự thiên Thư tất nhiên sẽ tự động hiện ra trước mặt Tô Hàn, khắc họa những khoáng thạch này, vậy chứng tỏ chúng có tác dụng của riêng mình!
Tiếp tục tiến lên.
Lại thêm mấy ngày nữa trôi qua.
Tô Hàn đã góp nhặt được hơn bảy mươi miếng khoáng thạch.
Dưới đáy sông, Tô Hàn sẽ thấy những khoáng thạch này tỏa ra ánh sáng, nhưng khi cầm lên thì hắn lại không phân biệt được, những điểm sáng này có màu gì.
Cho người cảm giác như chỉ là phản quang của mặt nước vậy.
Và vào thời điểm này –
"Hưu!"
Vũ Văn Trường Phong và những thiên kiêu theo sau bỗng nhiên bùng nổ tu vi, đồng thời lao về phía bên trái trước mặt.
"Vẫn là loại trái cây kia!"
Lam Nhiễm cùng lúc lên tiếng, cũng lao về phía trước.
Trước đó đã có hai người xác minh trái cây này không có nguy hiểm gì, nên hiện tại bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Tô Hàn lúc trước chỉ để ý đến những khoáng thạch dưới đáy sông, lúc này thấy phần lớn thiên kiêu lao ra mới phản ứng.
Hắn quét thần niệm qua.
Chỉ thấy vô số những đóa hoa màu đỏ tím đang bay lượn ở phía xa.
Mà trong những đóa hoa này, chí ít có mấy chục trái cây đang treo lơ lửng!
Không hề do dự, Tô Hàn lập tức tăng tốc, lao đến chỗ trái cây.
Lăng Ngọc Phỉ và Đoàn Ý Hàm, Lam Nhiễm là những người nhanh nhất.
Khi Tô Hàn chạy đến thì các nàng đã lấy được hơn mười trái cây.
"Hai vị sư tỷ, chừa cho ta chút a!" Tô Hàn lớn tiếng nói.
Hắn ban đầu chỉ nói đùa.
Không ngờ, Đoàn Ý Hàm lại thật sự phất tay ném cho hắn vài quả.
Hành động không rõ ràng này khiến Tô Hàn hơi ngẩn ra.
Đợi khi hắn phản ứng lại, thì mấy chục quả trái cây đã được chia hết.
"Đủ chưa?"
Đoàn Ý Hàm đi tới trước mặt Tô Hàn, dung nhan tuyệt mỹ vẫn thanh lãnh như trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận