Yêu Long Cổ Đế

Chương 3477:? Tịnh Nguyệt Ngưng Thần Đan (4 càng)

Chương 3477: Tịnh Nguyệt Ngưng Thần Đan (4 chương)
Phong Thiên Tử vừa dứt lời, ánh mắt liền chuyển, hướng về phía Phong Tứ Kính mà nhìn.
"Tứ Kính đệ đệ, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?" Phong Thiên Tử mở miệng.
Trong giọng nói của hắn, không có chút gì gọi là thân thiết, tràn đầy mỉa mai và đùa cợt.
"Ngươi không có tư cách gọi đệ đệ ta." Phong Tứ Kính mặt lạnh nói.
"Ồ?"
Phong Thiên Tử cười cười: "Hảo đệ đệ của ta, ngươi quả nhiên vẫn là cái đức hạnh này, gia nhập Vân Vương phủ rồi, lại đến người trong nhà cũng không coi ra gì? Ta sớm đã nói với ngươi rồi, chẳng qua là một tên vong ân bội nghĩa mà thôi, thúc bá bọn hắn còn nhất định phải nuôi ngươi lớn, đổi là ta, đã sớm ném ra đường, mặc kệ ngươi sống hay chết, cũng không liên quan đến Phong gia."
Phong Tứ Kính nắm chặt tay thành quyền, trong nháy mắt nổi giận.
Nhưng bàn tay lớn ấm áp của Tô Hàn, lại đặt lên vai hắn, khiến cho toàn bộ lửa giận của hắn, trong nháy mắt tan biến.
"Nếu ngươi thật sự không muốn quay lại Phong gia, cũng không phải là không thể."
Giọng của Phong Thiên Tử lại vang lên: "Chỉ cần ngươi đem tất cả những thứ đã ăn, đã uống, đã dùng trong những năm qua ở Phong gia, trả lại gấp đôi cho chúng ta, thì trời cao mặc chim bay, ngươi muốn như thế nào, thì cứ như thế ấy."
"Từ khi bắt đầu có ký ức, ta đã ghi chép mỗi một khoản rồi."
Phong Tứ Kính nói: "Đến lúc cần trả, ta tự nhiên sẽ trả."
"Ngươi sợ là không trả nổi đâu..."
Phong Thiên Tử nhẹ nhàng lắc đầu: "Tô đại nhân tuy có tiền, nhưng ngươi, chẳng qua là một con chó bên cạnh Tô đại nhân mà thôi, Vân Vương phủ đến cả Viện Lâm sứ còn chẳng có bổng lộc để phát, huống chi ngươi chỉ là một Hắc Giáp quân bình thường, ngươi nói cho ta biết, ngươi lấy cái gì để trả? Ngươi làm thế nào mà trả nổi?"
Mắt Phong Tứ Kính đỏ lên, thân thể run rẩy, nếu không có tay Tô Hàn đặt trên vai, có lẽ đã sớm xông ra ngoài rồi.
Chỉ cần nhìn thần sắc của hắn là có thể biết, hận ý của hắn đối với Phong Thiên Tử, đã đạt đến một mức độ khó ai có thể tưởng tượng nổi.
"À, đúng rồi."
Thấy Phong Tứ Kính không lên tiếng, Phong Thiên Tử lại nói: "Hinh Nhi chết rồi, ngươi biết không?"
Thân thể Phong Tứ Kính chấn động mạnh!
"Đáng tiếc a, một thân thể tốt đẹp như vậy, cứ như vậy mà hóa thành một đống xương khô." Phong Thiên Tử vẫn lắc đầu.
"Phong Thiên Tử, ngươi cái thứ cẩu tạp chủng! ! !" Cuối cùng Phong Tứ Kính cũng gầm thét lên.
"Không có được nàng, ngươi có phải rất đáng tiếc không?"
Phong Thiên Tử cười nhạt nói: "Cũng không có cách nào khác, thế giới tu sĩ, đôi khi cũng giống với phàm nhân thôi, ai có tiền, người nào thế lực lớn, thì những người phụ nữ đó sẽ thích người đó, nếu không, Hinh Nhi trước kia cũng đã không rời bỏ ngươi rồi, ngươi nói có phải không? Nếu như trước đây ngươi gia nhập Vân Vương phủ sớm, thì có lẽ, cô ấy sẽ theo ngươi cũng không chừng."
"Ta muốn gϊếτ ngươi! ! !" Gân xanh trên trán Phong Tứ Kính nổi lên.
"Thôi thôi."
Phong Thiên Tử khoát tay: "Đây là đấu giá hội, cũng không phải là nơi ngươi báo thù, bớt lãng phí thời gian một chút đi."
"Ha ha, hóa ra là một màn chó cắn chó hay ho."
Giọng của Đông Phương Thịnh truyền đến: "Một kẻ con rơi của Phong gia, một kẻ con trai chủ nhà họ Phong, các ngươi diễn một màn như vậy, bản công tử đây cũng hơi khó hiểu đấy!"
"Với cái chỉ số IQ của ngươi, xem không hiểu cũng đúng thôi."
Phong Thiên Tử nói: "Đã hai tỷ rưỡi rồi, Tụ Lôi Chấn Minh Đan này, ngươi có muốn tiếp tục tranh một chút nữa không?"
"Cho ngươi thì ngươi cũng có dùng được đâu!" Đông Phương Thịnh hừ lạnh.
Rõ ràng, hắn cũng không có ý định tiếp tục tranh giành nữa.
Tông chủ Thần Thiên Tông từng nói, Tụ Lôi Chấn Minh Đan này, nếu vượt quá 2,5 tỷ, thì không cần tiếp tục tranh giành nữa.
Cái giá này đã vượt qua giá trị bản thân của Tụ Lôi Chấn Minh Đan rồi.
"Nếu như vậy, Phong mỗ nhận nhé?" Phong Thiên Tử đã chắc chắn.
"Đến phiên ngươi."
Đúng lúc này, Tô Hàn đột nhiên mở miệng.
Phong Tứ Kính cố gắng đè nén sự phẫn nộ trong lòng, chậm rãi nói: "Ba tỷ!"
"Hửm?"
Lông mày Phong Thiên Tử nhíu lại: "Tiền của Tô đại nhân, ngươi cũng gọi ra hào khí thế sao? Quả nhiên là có mầm mống vong ân bội nghĩa mà!"
"Hắn cũng không phải là kẻ vong ân bội nghĩa, chỉ là Phong gia các ngươi, có mắt như mù mà thôi." Tô Hàn thản nhiên nói.
"Hừ!"
Phong Thiên Tử hừ lạnh nói: "Ăn của Phong gia, uống của Phong gia, dùng của Phong gia, kết quả là lại hận thù Phong gia ta như vậy, hắn không phải là kẻ vong ân bội nghĩa, thì là cái gì?"
"Nếu hắn thật sự là kẻ vong ân bội nghĩa, vậy thì ngươi..."
Tô Hàn đưa tay, chỉ vào Phong Thiên Tử: "Ngay cả kẻ vong ân bội nghĩa ngươi cũng không bằng."
"Tô đại nhân!"
Vẻ mặt Phong Thiên Tử trầm xuống: "Phong mỗ dường như không có đắc tội qua ngươi đâu nhỉ?"
"Là không có, nhưng ta ghét cái thái độ của ngươi." Tô Hàn nói.
"Thái độ của Phong mỗ, xưa nay vốn dĩ đã như vậy, chẳng lẽ còn cần ngươi phải thích hay sao?"
Phong Thiên Tử trầm giọng nói: "Tô đại nhân, đắc tội Lý gia rồi lại đắc tội Thần Thiên Tông, đắc tội Thần Thiên Tông rồi lại đắc tội Hàn Trần tinh tử, bây giờ xem ra ngay cả Phong gia ta ngươi cũng muốn đắc tội chung luôn, quả nhiên là có can đảm và khí phách!"
"Không nói đến Hàn Trần tinh tử, chỉ riêng Thần Thiên Tông và Lý gia, đã không cùng đẳng cấp với Phong gia ngươi."
Tô Hàn thản nhiên nói: "Đắc tội Phong gia ngươi, có gì mà phải sợ?"
"Tô Bát Lưu, ngươi muốn đứng ra vì tên bạch nhãn lang này sao?" Vẻ mặt Phong Thiên Tử, hoàn toàn âm lãnh.
"Đúng, ngươi có thể làm gì được?" Tô Hàn nheo mắt lại.
"Vậy thì hãy chờ xem!"
Phong Thiên Tử quát lớn: "31 ức!"
"4 tỷ!" Phong Tứ Kính theo sát mà đến.
"Bốn mươi mốt ức!"
"50 ức!"
Mỗi lần Phong Thiên Tử tăng thêm một trăm triệu, còn Phong Tứ Kính mỗi lần lại tăng thêm gần một tỷ.
Loại tính áp đảo về số lượng đó, khiến vẻ mặt Phong Thiên Tử càng thêm âm trầm.
"Phong Tứ Kính, ngươi chỉ đang dùng tiền của người khác thôi!" Phong Thiên Tử nói.
"50 ức lần thứ nhất, còn ai, muốn tiếp tục tăng giá?"
Lần này thanh âm, không phải của bà lão nữa, mà là của Tô Hàn.
Rõ ràng, Tô Hàn không muốn phí lời với hắn, cho nên khiến Phong Tứ Kính không còn hứng thú phí lời với hắn nữa.
"50 ức lần thứ hai." Tô Hàn đan các ngón tay vào nhau, tiếp tục nói.
"Được thôi, xem ra Phong đại công tử không có ý định tiếp tục tranh giành nữa rồi, lấy nó đi."
Phong Thiên Tử không ngu, thực sự là hắn không có ý định, tiếp tục tranh giành nữa.
Tụ Lôi Chấn Minh Đan, cuối cùng rơi vào tay Tô Hàn.
Buổi đấu giá này, đến hiện tại, toàn bộ đồ vật đều bị Tô Hàn và Phong Tứ Kính giành lấy hết.
Những người khác, không có bất cứ thu hoạch gì.
Điều này không thể nghi ngờ, khiến mọi người càng thêm căm ghét Tô Hàn và Phong Tứ Kính.
Nhưng đối với những chuyện này, Tô Hàn căn bản không quan tâm.
Thứ mà hắn cần, chỉ cần có thể mua được, nhất định phải mua.
Chỉ cần tu vi có thể tăng lên, bất cứ thứ gì khác, cũng chỉ là hư ảo mà thôi.
...
Sau đó, bà lão lấy ra món đồ đấu giá thứ hai từ dưới lên.
Ngũ phẩm tiểu thừa đan dược, Tịnh Nguyệt Ngưng Thần Đan!
Đan dược này là loại đan tăng tu vi, sau khi dùng, có thể giúp Thần Linh cảnh từ tam tinh trở xuống, trực tiếp tăng một cấp nhỏ!
Từ tam tinh trở lên, cũng có thể tăng một lượng lớn sức mạnh tu vi!
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, phải có khả năng luyện hóa.
Mặc dù hiệu quả của đan dược này, là nhắm vào Thần Linh cảnh dưới tam tinh thông thường.
Nhưng không hề nghi ngờ, dược hiệu rất mạnh.
Nếu như có được hai viên đan dược như thế này, Tô Hàn có nắm chắc, ngưng tụ chín đại Chân Thần, để tu vi của hắn, hoàn toàn đạt đến Chân Thần cảnh!
"Viên này, nhất định phải mua."
Tô Hàn thầm nghĩ: "Hy vọng viên cuối cùng kia, cũng là đan tăng tu vi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận