Yêu Long Cổ Đế

Chương 214: Siêu cấp tông môn hiện thân (thứ tám càng! )

"Các chủ, thế nào rồi?" Nghe Tô Hàn kinh hô, Liên Ngọc Trạch bốn người đều quay sang nhìn hắn.
Tô Hàn hít một hơi thật sâu, cố hết sức để bản thân bình tĩnh trở lại.
"Nếu ta nhìn không nhầm, trên người Lăng Tiếu này... có hai loại thể chất đặc thù!" Tô Hàn trầm giọng nói.
"Cái gì?!"
Bốn người nhất thời kinh hãi, không dám tin nhìn Lăng Tiếu.
Thể chất đặc thù mạnh mẽ đến mức nào, bọn họ hiểu rất rõ, nhất là Hồng Vũ và Liễu Phong, bản thân họ đã là người có thể chất đặc thù, càng thấm thía hơn ai hết. Một loại thể chất đặc thù đã cường hãn như vậy, hai loại thể chất đặc thù thì kinh khủng đến mức nào?
"Hơn nữa, hai loại thể chất đặc thù này đều cực mạnh, là Thôn Thiên Ma Thể cùng Trú Thiên Thể!" Tô Hàn nheo mắt nói: "Thôn Thiên Ma Thể, chính là một trong những thể chất đặc thù đỉnh phong, có thể biến ra cái miệng lớn ngút trời, cưỡng ép cướp đoạt tu vi của người khác, nếu có thể mở ra hoàn toàn, thậm chí có thể thôn thiên!"
"Cưỡng ép cướp đoạt tu vi của người khác?!" Bốn người lại kinh hãi, đây quả thực là chuyện kinh khủng, họ hoàn toàn không thể tưởng tượng được, đó là loại khái niệm gì? Người khác nhọc nhằn khổ sở mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm, tiêu hao không biết bao nhiêu tài nguyên cùng tinh lực mới tu luyện được tu vi... đều có thể bị cướp đoạt? Đây không chỉ là kinh khủng mà còn sai lệch với lẽ cân bằng của Thiên Đạo!
"Ta từng thấy người có Thôn Thiên Ma Thể, dù chưa tu luyện đến đỉnh phong, nhưng vẫn có thể nuốt một con tinh không cự thú trong một ngụm." Tô Hàn nói thêm.
Nghe vậy, Thượng Quan Minh Tâm run lên bần bật. Liên Ngọc Trạch ba người chưa từng thấy tinh không cự thú, nhưng Thượng Quan Minh Tâm thì đã thấy thông qua cảnh tượng do Tô Hàn đưa ra. Cái bóng dáng khổng lồ trải dài cả tinh không, đến ức vạn dặm, cứ thế bị nuốt một ngụm? Miệng to cỡ nào chứ?
"Bất quá, Thôn Thiên Ma Thể càng về sau, muốn kích phát hoàn toàn càng khó, điểm này, khá giống các ngươi." Tô Hàn nhìn Hồng Vũ và Liễu Phong, rồi nói: "Nhưng Trú Thiên Thể của hắn, hoàn toàn có thể bù đắp khuyết điểm đó, vì tu luyện Trú Thiên Thể không phải hấp thu linh khí trời đất mà là hấp thu mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao! Linh khí trời đất có lúc mỏng manh, thậm chí không có, nhưng mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao thì vĩnh hằng tồn tại, tốc độ tu luyện của hắn sẽ cực nhanh, có thể tưởng tượng được."
"Trú Thiên Thể, cũng là một trong những thể chất đặc thù tu luyện nhanh nhất."
"Sự kết hợp giữa Thôn Thiên Ma Thể và Trú Thiên Thể, giống như người có võ đạo kết hợp với linh thạch, việc gia tăng thực lực đơn giản là không thể diễn tả bằng lời." Đến đây, trên mặt Tô Hàn mơ hồ có chút kích động.
"Không hổ là những đại gia tộc này, thiên tài quả nhiên rất nhiều, chỉ có loại người này, e rằng mới có thể được chọn, tiến vào Trục Lộc Chi Môn." Liên Ngọc Trạch thở dài.
"Ngươi sai rồi." Tô Hàn lắc đầu, nở nụ cười: "Hai loại thể chất đặc thù của người này đều chưa bị kích phát, điều này có nghĩa là, không ai biết hắn sở hữu hai loại thể chất này!"
"Ý của Các chủ là... " Bốn người nhìn về phía Tô Hàn.
"Đúng!" Tô Hàn cười khẽ: "Ta muốn để hắn gia nhập Đồ Thần Các!"
"Nếu người này thật sự mạnh mẽ như lời Các chủ nói, gia nhập Đồ Thần Các chắc chắn sẽ giúp tăng thêm sức mạnh cho chúng ta!" Bốn người đều hưng phấn lên.
...
Mà ngay lúc này, trên bình đài, khi Lăng Tiếu vừa ngồi xuống, sắc mặt Ma Cửu U lập tức lạnh đi.
"Lăng Tiếu, ta đã cảnh cáo ngươi không dưới ba lần, đừng tiếp xúc với Đông Phương Mính Nhã nữa, nhưng có vẻ như ngươi chưa từng để lời ta vào tai!"
"Đông Phương Mính Nhã muốn tiếp cận ai là chuyện của nàng, ta không quản được, ngươi cũng không quản được." Lăng Tiếu vẫn giữ nụ cười trên môi.
"Đừng có ra vẻ ở đây, ngươi tưởng Lăng gia bây giờ vẫn như xưa, có thể trấn áp Thất Vực Thần Sơn sao?!" Ma Cửu U hừ lạnh nói: "Đây là lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi, đừng tới gần Trà Nhã nữa, nếu không, đừng trách bản công tử không nể mặt!"
"Lời này của ngươi cũng chỉ dám nói với ta." Lăng Tiếu liếc nhìn Ma Cửu U, thản nhiên đáp: "Có bản lĩnh, ngươi đi nói với Diệp công tử xem?"
"Hừ, Diệp công tử là bạn tốt chí giao của ta, nếu như Trà Nhã thật sự thích hắn, ta cũng không nói gì, nhưng ngươi thì khác!" Ma Cửu U đáp.
"Ha ha ha..." Lăng Tiếu bỗng cười lớn: "Bạn tốt chí giao? Ngươi thử hỏi Diệp công tử, xem hắn có coi ngươi ra gì không? Lúc Lăng gia còn mạnh mẽ, ta chẳng thấy ngươi càn rỡ thế này, kẻ bỏ đá xuống giếng như ngươi cũng chỉ có thể ở đây mà huênh hoang."
"Không cần ngươi bây giờ mạnh miệng, tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện đừng gặp ta ở Trục Lộc Chi Môn!" Ma Cửu U hừ lạnh, rồi im bặt.
Lăng Tiếu cũng mặc kệ hắn. Về phần Diệp Long Hách, vẫn cứ ngồi ở đó, vẻ mặt lạnh lùng, như thể mọi chuyện diễn ra đều không liên quan tới mình.
...
"Thánh Linh đế quốc, Hoa Long thái tử đến ——" Lại có người từ hư không mà tới, dưới chân là thảm đỏ lơ lửng, tấm thảm đỏ này có chút giống với tấm thảm đỏ khi Thần nữ của Thần Nữ cung xuất hiện, có điều cấp bậc khác nhau là một trời một vực.
Hoa Long thái tử còn rất trẻ, trông chỉ mười hai mười ba tuổi, tóc dài búi cao, khuôn mặt bầu bĩnh có vẻ rất đáng yêu.
"Công chúa Thái Bình tông, Doãn Lạc Huyên đến——" Lần này, giọng nói the thé bỗng cao vút lên mấy phần, như muốn hét rách cả cổ họng.
Mà tất cả những ai nghe thấy câu này đều rùng mình, đồng loạt quỳ một chân xuống đất, vẻ mặt cung kính.
"Xoạt!"
Ngay lúc này, Tê Phượng Hà có đến mấy chục vạn người. Mấy chục vạn người đó đều tụ tập ở bình đài này, quỳ một chân xuống đất, khung cảnh phải nói là vô cùng lớn, vô cùng kinh người.
Ngay cả Ma Cửu U của Trường An sơn môn, Diệp Long Hách của Diệp gia, Lăng Tiếu của Lăng gia, Thái tử Hoa Long của Thánh Linh đế quốc, lúc này đều đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trang, hơi cúi người. Không ai dám ngẩng đầu lên nhìn, có lẽ vì không dám, hoặc có lẽ đó là một dạng tín ngưỡng, tóm lại, họ đều hoặc là quỳ một chân xuống đất hoặc cúi người. Chỉ vì Thái Bình Tông chính là một trong mười đại tông môn siêu cấp của Long Võ Đại Lục!
"Đều đứng lên đi."
Giọng nói bình thản, nhẹ nhàng truyền đến từ bình đài, không biết từ khi nào, đã có gần trăm người xuất hiện trên bình đài. Người lên tiếng, chính là Doãn Lạc Huyên. Doãn Lạc Huyên là tiểu công chúa nhỏ tuổi nhất của Thái Bình Tông, khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Nàng môi hồng răng trắng, đôi mắt phượng lấp lánh như có ánh nước lưu chuyển, ngũ quan tinh xảo như thể được trời cao cố tình khắc họa, đẹp đến mức khó tả. Nàng đứng đó như thể một tiên nữ hạ phàm, hào quang tỏa ra, thần hà rực rỡ phát ra từ quần áo, còn chói lòa hơn cả mặt trời.
"Đây là tiểu công chúa của Thái Bình Tông sao? Đẹp quá..."
"Nếu ta có thể cưới được tuyệt sắc giai nhân thế này, sống bớt mười năm ta cũng cam lòng!" Những ai nhìn thấy Doãn Lạc Huyên trong phút chốc đều ngây người ra.
"Lớn mật!"
Cũng ngay lúc này, một người đàn ông trung niên phía sau Doãn Lạc Huyên đột ngột quát: "Nhìn thấy tiểu công chúa mà dám không quỳ?!" Nghe vậy, mọi người đều nhìn theo hướng ánh mắt của người đàn ông trung niên đó. Những người vẫn đứng thẳng tắp... chính là nhóm Tô Hàn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận