Yêu Long Cổ Đế

Chương 2378: Mảnh vỡ, chí bảo?

Chương 2378: Mảnh vỡ, chí bảo?
Nghe Tô Hàn nói vậy, Âm Dương đao thánh im lặng.
Rất lâu, rất lâu sau. . .
Hắn chợt ngẩng đầu, nhìn Tô Hàn: "Đối với ngươi mà nói, tu luyện quan trọng, hay thọ nguyên quan trọng? Hoặc có thể nói, thọ nguyên quan trọng, hay. . . Tiên cảnh quan trọng?"
Tô Hàn không trả lời.
Thực tế, khi hắn hỏi câu này, đã đoán được đáp án.
Âm Dương đao thánh ở hạ đẳng tinh vực, đã sống hàng ngàn vạn năm.
Dù là yêu quái già hơn nữa, ngàn vạn năm cũng đã quá đủ. . .
Cũng như mấy phú hào thế gian, khi có tiền, tiền với họ chỉ là con số, vì thứ gì họ muốn đều mua được.
Đến mức độ đó, thứ họ quan tâm là gì?
Thể diện!
Tiền của mấy phú hào này tương đương với thọ nguyên tu sĩ, còn mặt mũi của họ tương đương với tu vi của tu sĩ.
Hàng ngàn vạn năm, nói thẳng ra đã sống đủ rồi, thật sự đủ rồi. . .
Mọi thứ ở hạ đẳng tinh vực với Âm Dương đao thánh đều đã hết mới lạ.
Hầu như chẳng còn thứ gì khiến hắn khao khát, khơi dậy hứng thú.
Nếu có thì chắc chắn là. . . Tiên cảnh!
Tô Hàn từng gặp vô số kẻ điên kiểu này.
Mấy kẻ điên ấy dù còn hàng mấy ngàn vạn năm thọ nguyên, để truy cầu tu vi, họ không tiếc gì, kể cả phải chết, cũng muốn liều mạng một phen!
Là người từng trải, hắn hiểu rõ cái tư vị đó nhất.
Đã từng có lúc, chính hắn, chẳng phải là loại người như Âm Dương đao thánh sao?
"Ta muốn đến Tiên cảnh, muốn tới trung đẳng tinh vực, muốn thử mùi vị luyện hóa tiên tinh, muốn gặp những tiên nhân thật sự, muốn cảm thụ tiên khí của trung đẳng tinh vực. . ."
"Nếu có thể, ta của tương lai còn muốn đến thượng đẳng tinh vực, đến Thánh Vực, muốn thành Thần nhân, muốn thành Thánh nhân, muốn ngồi trên đỉnh Ngân Hà tinh hệ, nhìn xuống chúng sinh!"
Ánh mắt Âm Dương đao thánh dần sáng lên, đó là cảm xúc mang tên chờ mong.
"Có lẽ giờ ngươi chưa trải nghiệm cảm giác này, nhưng lão phu đã sống quá lâu. . ."
"Ta cảm thấy, giờ ta như một con rối, một cái xác không hồn, mỗi ngày chỉ lặp lại một việc, không ngừng luân hồi."
"Cao thủ tịch mịch, từng nghe chưa?"
"Nếu cứ thế này, dù cho ta thêm trăm triệu năm tuổi thọ, thì có sao?"
"Ha ha, chỉ là một kiểu tra tấn thôi. . ."
Nói đoạn, Âm Dương đao thánh liếc nhìn Tô Hàn, chợt lắc đầu, cười khổ.
"Thôi, nói ngươi cũng không hiểu, ngươi chỉ cần biết, ta sẽ không hại ngươi, cũng không cần thiết hại ngươi là được."
Tô Hàn khẽ gật đầu, không hỏi tiếp.
Âm Dương đao thánh, hắn sẽ không không tin, cũng sẽ không tin hoàn toàn, cứ nghe nửa thật nửa giả vậy.
Thần Mộng phái, e là còn bí mật kinh người, nhưng rõ ràng là Âm Dương đao thánh không muốn kể cho Tô Hàn, ngay cả Đỗ Tịch cũng chưa từng nói với Tô Thanh.
"Ngoài Tiên cảnh, ta còn một nguyện vọng." Âm Dương đao thánh nói.
"Nguyện vọng gì?" Tô Hàn hỏi.
Âm Dương đao thánh nhìn sâu Tô Hàn: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết. . ."
Đối phương không muốn nói, Tô Hàn tự nhiên cũng không hỏi nhiều. . .
Chiến hạm tinh không chạy cực nhanh, ước chừng ba ngày, đã tới rìa trăm tỉ lục địa.
Ba ngày qua, Tô Hàn biết lần này, Âm Dương đao thánh mang theo tổng cộng ba mươi vạn người.
Thần Mộng phái từ Hư Thiên cảnh trở lên, gần như toàn bộ đều bị đưa đến.
Còn bên Phượng Hoàng tông, thì có khoảng hai trăm ngàn người, nhưng người nào cũng ít nhất Hợp Thể cảnh!
Hai thế lực chỉ kém nhau mười vạn người, nhưng khoảng cách thực lực lại khiến người Thần Mộng phái âm thầm than thở.
Do đó, khi đối diện người Phượng Hoàng tông, họ khách khí hơn nhiều, không còn tự cao trước Phượng Hoàng tông vì Thần Mộng phái là một trong chín phái cao quý.
"Rống! ! !"
"Gào! ! !"
Trong tinh không, tiếng gào thét, tiếng gầm gừ chói tai dần truyền tới.
Nhiều người nhắm mắt dưỡng thần đều cau mày, mở mắt.
Tô Hàn ra khỏi hạm kho, thấy Âm Dương đao thánh.
"Chúng ta sẽ đi xuyên qua những vực ngoại thiên ma này sao?" Hắn hỏi.
"Không, sau khi phát hiện cửa vào thật sự của Tam Đế sơn, vô số cường giả Thần Mộng phái bắt đầu chế tạo lối đi đặc thù, từ trăm vạn năm trước lối đi đã hoàn thành, nhưng hôm nay là lần đầu tiên dùng đến." Âm Dương đao thánh nói.
"Vậy chúng ta cũng là, mượn ánh sáng của Thần Mộng phái." Tô Hàn cười.
"Giúp đỡ nhau mà thôi, thậm chí nói thật, Diệu Nhật trên người ngươi mới là quan trọng nhất."
Âm Dương đao thánh nhìn Tô Hàn: "Nhắc đến Diệu Nhật, lão phu muốn hỏi ngươi, ngươi biết Diệu Nhật trên người rốt cuộc là gì chưa?"
"Không kém bao nhiêu."
Tô Hàn cũng nhìn Âm Dương đao thánh: "Tiền bối, hẳn cũng biết chứ?"
"Có chút suy đoán, nhưng không rõ cụ thể." Âm Dương đao thánh lắc đầu.
Tô Hàn im lặng giây lát, rồi nói: "Thật không dám giấu giếm, có một vật Tô mỗ cần, và vật đó, trong Thần Mộng phái có một thứ."
"Chỉ sợ không chỉ Thần Mộng phái chứ?" Âm Dương đao thánh hỏi ngược lại.
Tô Hàn hơi sững người, rồi nói: "Xem ra tiền bối đã biết, Diệu Nhật rốt cuộc là gì."
Vật hắn nói dĩ nhiên chính là mảnh vỡ cuối cùng của bản đồ bảo châu Chí Tôn!
Ngoài Thần Mộng phái, Thanh Hoàng giáo, Thái Hư giáo và Tiên Hoàng các cũng có mỗi nơi một mảnh!
Ba tông môn này muốn đưa ra, là không thể, dù Tô Hàn muốn mua, họ cũng không bán.
Muốn có, chỉ một cách. . . cướp đoạt!
Mà giờ không phải lúc để cướp đoạt.
Nhưng Thần Mộng phái khác, với quan hệ của Phượng Hoàng tông và Thần Mộng phái, Tô Hàn không định cướp.
Nếu Thần Mộng phái chịu đưa ra, thì Tô Hàn dù trả giá ngang bằng, cũng không phải là không thể.
"Chuyện này để sau nói. . ." Âm Dương đao thánh nói.
Tô Hàn khẽ nhíu mày.
Nghe giọng điệu, có vẻ như hắn không muốn cho mình mảnh vỡ đó!
"Ta biết, ngươi vẫn luôn nghi ngờ, tam giáo, chín phái, 72 tông, rốt cuộc đang kiêng kị Thần Mộng phái cái gì? Giờ ta có thể nói cho ngươi."
Âm Dương đao thánh như biết ý nghĩ của Tô Hàn, nói tiếp: "Họ kiêng kị, chính là mảnh vỡ này!"
"Ừm?"
Mắt Tô Hàn sáng lên: "Chỉ một mảnh vỡ, có gì mà kiêng kị?"
"Xem ra ngươi cũng không biết."
Âm Dương đao thánh trầm ngâm lát, phun ra lời kinh người.
"Đó không phải một mảnh vỡ bình thường, mà là một món. . . chí bảo có khả năng trưởng thành vô hạn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận