Yêu Long Cổ Đế

Chương 658: Ăn cây táo rào cây sung trừng phạt!

Chương 658: Ăn cây táo rào cây sung bị trừng phạt!
Tống Nghĩa cùng Cô Nguyệt hai người đều không phải kẻ ngốc, đám người ở Cự Nhân đảo và người Tống gia cũng vậy. Giờ phút này, bọn họ có thể nhìn rõ, đây đâu phải là cướp đoạt bản đồ xương cốt rồi giết người diệt khẩu, rõ ràng là đang nhắm vào hai thế lực của bọn họ!
"Vũ Thần, ngươi muốn chết phải không?!"
Cô Nguyệt đột nhiên nhìn về phía Vũ Thần, hiển nhiên đã nhận ra, dù Vũ Lâm tông vốn chỉ là tông môn Tam lưu, mà nàng thuộc Nhị lưu tông môn, thậm chí cả Nhất lưu tông môn, thì xét cho cùng cũng đều nằm trong sự khống chế của Cự Nhân đảo. Nhưng giờ phút này, người của Vũ Lâm tông lại dám ra tay với Cự Nhân đảo?
"Đắc tội rồi." Vũ Thần khẽ chắp tay. Hắn cũng rất bất đắc dĩ, trong cả sân lúc này, ngoài Phượng Hoàng tông ra thì chỉ có thế lực Vũ Lâm tông là nhỏ nhất, nhưng mạng sống của đám người bọn họ lại bị Phượng Hoàng tông nắm giữ. Nếu ra tay thì đắc tội với siêu cấp tông môn Cự Nhân đảo, còn nếu không ra tay, tất cả bọn họ sẽ chết! Cuối cùng, Vũ Thần chọn ra tay, hoặc cũng có thể nói, là chọn tạm thời bảo toàn tính mạng.
"Ngươi dám!"
Cô Nguyệt phẫn nộ quát: "Vũ Thần, ta thấy ngươi sống sung sướng quá nên chán sống đúng không? Ngươi tin không, lần này ra ngoài, Cự Nhân đảo ta sẽ trực tiếp hạ lệnh, dẹp luôn cái Vũ Lâm tông của ngươi!"
Nghe lời uy hiếp này, mặt Vũ Thần cũng trở nên âm trầm.
"Cô Nguyệt, Vũ Lâm tông ta tuy nhỏ, nhưng cũng là tông môn Tam lưu, không thể so sánh với những tông môn Ngũ lưu, Lục lưu được, Cự Nhân đảo là siêu cấp tông môn không sai, nhưng không phải muốn dẹp Vũ Lâm tông ta là dẹp được! Cùng lắm thì sau lần này, Vũ Lâm tông ta sẽ chuyển sang dưới trướng siêu cấp tông môn khác, ta tin rằng sẽ có rất nhiều siêu cấp tông môn bằng lòng thu nhận."
"Ngươi uy hiếp ta như vậy chỉ tự rước phiền phức vào mình thôi, họa từ miệng mà ra, sau này cũng đừng có mà kêu đau lưỡi."
"Ngươi!" Cô Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nuốt chửng Vũ Thần. Nàng cũng hiểu rõ, Vũ Thần nói không sai, một tông môn Tam lưu, sẽ có nhiều siêu cấp tông môn bằng lòng thu nhận, thậm chí Cự Nhân đảo cũng không nhất định muốn ra tay với Vũ Lâm tông, lời nói trước đó của nàng chỉ là uy hiếp thôi.
"Rốt cuộc Phượng Hoàng tông đã cho các ngươi uống thuốc lú gì, hay đã cho các ngươi lợi ích gì?"
Thấy uy hiếp không có tác dụng, Cô Nguyệt lại chuyển sang dụ dỗ: "Các ngươi chỉ cần phản lại ngay lúc này, giúp Cự Nhân đảo ta, Cự Nhân đảo ta sẽ cho các ngươi gấp đôi những gì Phượng Hoàng tông đã hứa!"
Nghe những lời này, sắc mặt Đoạn Thiêên Sinh càng thêm âm trầm, sắc mặt mọi người Vương gia cũng trở nên khó coi. Chỉ có Vũ Thần lộ ra vẻ cười khổ: "Không phải là lợi ích gì, mà là..."
"Mà là...mạng sống của bọn họ đang nằm trong tay Phượng Hoàng tông ta!"
Không đợi Vũ Thần nói hết, Tô Hàn đã vung tay lên, một giọt bản mệnh kim huyết nổi lên. Cô Nguyệt đồng tử co lại, chỉ nghe Tô Hàn nói tiếp: "Ta có thể cho bọn hắn sinh mệnh, ngươi thì sao?"
"Vô sỉ!" Cô Nguyệt hằn học nói: "Dùng mạng người để uy hiếp, có tính là gì nam nhân!"
"Vậy ta không uy hiếp ngươi, trực tiếp giết ngươi có được không?" Tô Hàn thản nhiên nói. Cô Nguyệt há hốc miệng, nhưng trong tình thế số người thay đổi chóng mặt này, cuối cùng vẫn không dám nói gì thêm.
"Chỗ này không nên ở lâu, rút lui trước!" Cô Nguyệt nói với Tống Nghĩa. Tống Nghĩa hơi giật mình, liếc nhìn ba cái bản đồ xương cốt lấp lánh, gấp giọng nói: "Vậy bản đồ xương cốt này, cứ vậy mà bỏ cho bọn chúng à?"
"Số người bọn chúng chiếm ưu thế, dù Phượng Hoàng tông có thể không đáng ngại, Vũ Lâm tông người tu vi lại quá thấp, nhưng lại có thêm người Vương gia, Ngọc Hư Cung, và Lăng gia, chúng ta vẫn không phải đối thủ." Cô Nguyệt truyền âm nói.
"Không thể nào!"
Tống Nghĩa nghiến răng nói: "Việc này tuyệt đối không thể bỏ qua, xương đầu thánh nhân quan trọng như thế nào, ngươi so với ta còn rõ hơn, tuyệt đối không phải là thứ có thể định thứ tự tùy tiện được!"
Vẻ mặt Cô Nguyệt có chút âm trầm, tầm mắt nàng quét qua giữa sân, thần niệm cảm ứng, cảm thấy có ý định thử một phen. Tống Nghĩa nói rất đúng, nàng vô cùng rõ, tác dụng của xương đầu Thánh Nhân này, việc sắp xếp thứ tự chỉ là thứ yếu thôi. Nhưng ngay lúc Cô Nguyệt chuẩn bị động thủ, Đoạn Thiêên Sinh mặt vẫn luôn âm trầm đột nhiên lên tiếng: "Nếu còn dám ở đây làm càn, Phượng Hoàng tông ta sẽ tàn sát toàn bộ!"
Lời vừa nói ra, tất cả ánh mắt đều ngay lập tức chuyển hướng Đoạn Thiêên Sinh. Nhất là các đệ tử Ngọc Hư Cung, đều lộ vẻ nghi hoặc, tự hỏi trong lòng tại sao Đoạn Thiêên Sinh lại thay đổi nhanh đến thế? Rõ ràng là hận Phượng Hoàng tông đến thấu xương, vì sao lại tự xưng "Phượng Hoàng tông ta"? Trong cả sân, người hiểu rõ chuyện này, chỉ có hai người. Một là Tô Hàn, còn một là...Cô Nguyệt!
Ánh mắt Cô Nguyệt nhanh chóng lóe lên, nàng gần như ngay lập tức hiểu rõ, Đoạn Thiêên Sinh đang nhắc nhở nàng! Nhắc nhở rằng, Ngọc Hư Cung, Vương gia, còn có người của Vũ Lâm tông, đều không phải đối thủ của Phượng Hoàng tông, nên mới rơi vào tay Phượng Hoàng tông, bị hắn khống chế! Tuy trong lòng khiếp sợ trước thực lực của Phượng Hoàng tông, nhưng Cô Nguyệt cũng không do dự chút nào, ngay lập tức quay người, quát lạnh: "Tống Nghĩa, Tống gia thế nào ta không quản, nhưng Cự Nhân đảo ta xin cáo từ trước!"
Lời vừa dứt, Cô Nguyệt thu hồi công kích, trực tiếp muốn rời đi. Tống Nghĩa vừa nãy còn nghi hoặc, giờ phút này cũng đã phần nào hiểu ra. Lúc nãy chính mình cũng cảm thấy đám người Phượng Hoàng tông có thể xem thường, toàn thân bọn họ đều chỉ tỏa ra khí tức Long Linh cảnh, Long Đan cảnh, thậm chí còn có cả Long Huyết cảnh. Mà số người của Phượng Hoàng tông lại đông đảo, nếu họ thật sự chỉ có thế thì hoàn toàn có hi vọng giao chiến một phen. Nhưng thực tế, thực lực của bọn họ không hề như vậy!
Cho nên Đoạn Thiêên Sinh mới nhắc nhở Cô Nguyệt, vô tình cũng nhắc nhở bọn họ.
"Đi!"
Tống Nghĩa cuối cùng liếc nhìn ba cái bản đồ xương cốt, phất tay định rời đi, đồng thời nói: "Tô Bát Lưu, còn có Lăng Tiếu, lúc mở xương đầu Thánh Nhân sẽ có hư ảnh Thánh Nhân xuất hiện, mong đến lúc đó, các ngươi đừng bị nhiều thế lực vây công mới tốt!"
"Cản bọn họ lại."
Tô Hàn nhàn nhạt lên tiếng, ngay lập tức có rất nhiều bóng dáng lao ra, chắn trước mặt Cự Nhân đảo và người của Tống gia.
"Các ngươi đây là ý gì?!"
Cô Nguyệt vẻ mặt âm trầm, ngay lập tức quay đầu nhìn Tô Hàn: "Chúng ta đã không tranh giành với các ngươi nữa, các ngươi còn muốn giữ chúng ta lại sao? Tuy rằng các ngươi đông người, nhưng cũng phải hiểu, muốn giữ chúng ta lại, e rằng cũng phải thương vong thảm trọng!"
Tô Hàn không để ý đến nàng, mà đột nhiên đưa tay, chợt hướng về phía Đoạn Thiêên Sinh vỗ tới.
"Oanh!" Không gian như bị vặn vẹo, tiếng nổ kinh người vang lên, một bàn tay lớn màu vàng óng đột nhiên ngưng tụ, trực tiếp tát vào mặt Đoạn Thiêên Sinh đang biến sắc.
"Phốc!" Đoạn Thiêên Sinh phun ra một ngụm máu tươi, thân ảnh như diều đứt dây, trực tiếp bay ra ngoài. Nhưng còn chưa kịp rơi xuống đất, bàn tay lớn màu vàng óng lại một lần nữa tát vào má bên kia của hắn, khiến thân ảnh đang bay ngược lại chuyển hướng, nhanh chóng lao về phía trước.
"Bốp bốp bốp..."
Trong chớp mắt, mười cái tát giáng xuống mặt Đoạn Thiêên Sinh. Cả sân im phăng phắc, chỉ thấy gương mặt Đoạn Thiêên Sinh đã sưng vù, từng ngụm máu tươi giống như mang theo cả ngũ tạng lục phủ, không ngừng bắn ra.
"Đây là cái giá phải trả cho việc ăn cây táo rào cây sung của ngươi." Giọng nói nhàn nhạt từ trong miệng Tô Hàn vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận