Yêu Long Cổ Đế

Chương 4250: Uất ức mà chạy

Chương 4250: Uất ức mà chạy
Tô Dao và Phương Tầm rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào, có lẽ chỉ có hai người bọn họ biết.
Nhưng từ lời nói của Phương Tầm, cùng với thái độ đối với Tô Dao, liền có thể thấy rõ ràng, hắn là thích Tô Dao.
Hơn nữa, hắn rõ ràng không phải loại người chỉ thầm mến, mà không dám thổ lộ.
Mượn ý của Diệp Long Hách, Phương Tầm vừa đúng lúc cùng Tô Dao "thổ lộ", việc này khiến Tô Dao có chút trở tay không kịp.
Mà phía sau Diệp Long Hách, có người thấp giọng nói: "Giám sát sứ, lời vừa rồi của ngài, nếu để Tông chủ biết, chỉ sợ không thích hợp?"
"Tông chủ xem người rất chuẩn, nhưng ta xem người cũng không kém!"
Diệp Long Hách chỉ chỉ Phương Tầm, thấp giọng cười nói: "Thành tựu tương lai của kẻ này thế nào, hiện tại vẫn chưa biết, nhưng qua một thời gian quan sát, ta có thể thấy được, ít nhất về phẩm tính vẫn được. Tông chủ tìm con rể cho đại tiểu thư, chưa bao giờ quan tâm gia thế, tiềm lực hay tu vi các loại, ngài chỉ cần đối phương nhân phẩm tốt."
"Được thôi."
Người kia bất đắc dĩ lắc đầu, không nói thêm gì.
Đúng lúc này, tiếng cười lớn của Bùi Trùng bỗng nhiên vang lên.
"Ha ha ha ha..."
"Con rể?"
"Đây là con rể của Tô Hàn? Đây là con rể của Phượng Hoàng tông? Bản trưởng lão còn tưởng rằng, với con mắt cao của Tô Hàn, sẽ tìm được con rể thế nào, xem ra cũng chỉ có thế thôi!"
Nghe thấy lời này, vẻ mặt Phương Tầm thoáng thay đổi, không khỏi nhìn về phía Tô Dao.
Hắn không quan tâm người khác nghĩ thế nào, một lòng đều đặt trên người Tô Dao.
Vẻ mặt bình tĩnh của Tô Dao khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Long Hách liền nói: "Làm người quang minh chính đại, không một bộ ngoài, một bộ trong, cũng không làm mấy trò hề buồn cười, như vậy là đủ rồi."
"Ừm?"
Vẻ mặt Bùi Trùng trầm xuống: "Diệp Long Hách, ngươi có ý gì?"
"Ta có ý gì, ngươi rõ nhất." Ánh mắt Diệp Long Hách lóe lên.
"Tên tạp chủng Phương Tầm này, nhục mạ Tông chủ Như Ý tông ta, khinh nhờn nữ đệ tử trong tông, cướp đoạt đan dược của Như Ý tông ta, dù hắn có là con rể của Tô Hàn, hôm nay cũng không thể đi!"
Bùi Trùng hừ lạnh nói: "Dĩ nhiên, cũng không phải là không có biện pháp khác. Nếu hắn là con rể của Tô Hàn, vậy thì để Tô Hàn tự mình đến Như Ý tông, xin lỗi Tông chủ, sau đó trả lại đan dược trị giá hơn một tỷ thần tinh, chuyện này có thể bỏ qua!"
"Thả cái rắm chó má!" Phương Tầm mắng.
"Tiểu súc sinh, ngươi dám mắng ta?" Vẻ mặt Bùi Trùng âm lãnh.
"Mắng ngươi thì sao?"
Phương Tầm hét lớn: "Bùi Trùng đúng không? Trưởng lão của Như Ý tông phải không? Ngươi cứ chờ đấy cho lão tử, nếu có chuyện gì xảy ra, ngươi chết trong tay kẻ khác, thì kẻ giết ngươi, nhất định là ta, Phương Tầm!"
"Dõng dạc!"
"Khẩu khí thật lớn!"
"Đồ hỗn trướng, quay lại đây nhận lấy cái chết!"
Phía Như Ý tông, không ít tu sĩ quát mắng, hận không thể giết chết Phương Tầm.
Nhưng mà, Cổ Thần cảnh của Vân Vương phủ đã cảnh cáo trước đó, bọn họ tự nhiên không dám động thủ, chỉ có thể thỏa mãn cơn nghiện mồm miệng thôi.
"Cái tên tiểu tạp nham này ngang ngược thế nào, các ngươi đều đã thấy, không phải Bùi Trùng ta không nể mặt Phượng Hoàng tông, thật sự là hắn khiến ta không còn mặt mũi nữa!"
Bùi Trùng hít sâu một hơi, sát cơ toàn thân bùng phát: "Diệp Long Hách, ta khuyên các ngươi vẫn nên mau đi đi, hôm nay cho dù là Thiên Vương lão tử tới, cũng phải hỏi xem bản trưởng lão có đồng ý hay không!"
"Mệnh của Tông chủ, Diệp mỗ không dám trái, nếu Bùi trưởng lão vẫn không tránh ra, vậy thì Diệp mỗ chỉ có thể dùng vũ lực." Diệp Long Hách thản nhiên nói, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Mà Bùi Trùng, khi nghe lời của Diệp Long Hách, cứ như nghe được chuyện cười lớn vậy.
"Dùng vũ lực? Các ngươi một đám Huyền Thần cảnh, tới uy hiếp ta bằng vũ lực? Ngươi nói cho ta biết, ngươi dùng vũ lực như thế nào?"
Bùi Trùng vung tay lên, ra vẻ hào khí ngất trời nói: "Không chút khoa trương, nếu các ngươi hôm nay có thể dẫn hắn đi từ chỗ của bản trưởng lão, vậy coi như là bản lĩnh của các ngươi!"
"Bùi trưởng lão thật là cố chấp."
Diệp Long Hách bất đắc dĩ lắc đầu, chợt tay lật đi lật lại, lấy ra một viên cầu đen nhánh.
Viên cầu này nhìn cực kỳ trơn nhẵn, bên trong sâu thẳm, không phát ra chút khí tức nào, nhưng Bùi Trùng thấy nó, lại không khỏi kinh hãi, lông tơ dựng đứng.
Đây là một loại trực giác.
Trực giác sinh tử từ nguy cơ!
Trước mắt, với tu vi của hắn, người có thể khiến hắn dựng tóc gáy, chỉ có Cổ Thần cảnh.
"Đây là cái gì?" Bùi Trùng theo bản năng hỏi.
"Tổ Thần Chi Nộ, vật phẩm Tông chủ lấy được ở Yêu Ma giới."
Diệp Long Hách mỉm cười nói: "Nghe nói sau khi nổ tung, cả cường giả thất tinh Cổ Thần cảnh cũng có thể bị trọng thương."
"Cái gì? ? ?"
Đồng tử Bùi Trùng hung hăng co lại: "Chỉ bằng thứ này, có thể gây tổn thương cho thất tinh Cổ Thần? Điều đó không thể nào!"
"Tông chủ nói, nếu Bùi trưởng lão không tin có thể thử xem uy lực của nó."
Diệp Long Hách nhún vai, lại nói: "Tuy dùng trên người các ngươi có hơi phí phạm, nhưng không còn cách nào, ai bảo chúng ta có nhiều."
Bùi Trùng thở hổn hển, không lên tiếng nữa.
Cái Tổ Thần Chi Nộ này, rốt cuộc có thể uy hiếp được thất tinh Cổ Thần hay không hắn không biết, nhưng hắn biết, nhất định có thể uy hiếp được hắn.
Loại cảm giác lông tơ dựng đứng, da đầu tê dại khiến hắn hoàn toàn không có ý định muốn thử một chút, mấy câu nói ngắn ngủi của Diệp Long Hách, đã khiến hắn nảy sinh ý thoái lui.
"Cổ Thần cảnh của Vân Vương phủ đã lên tiếng trước, nơi này không cho phép bất kỳ ai tư đấu, ngươi dám ném vật này ra?" Bùi Trùng bên ngoài thì mạnh miệng nhưng trong lòng thấp thỏm nói.
"Thật ngại quá, cái 'Bất kỳ ai' này hẳn là không bao gồm Phượng Hoàng tông."
Diệp Long Hách hơi dừng lại, rồi cười híp mắt nói: "Bùi trưởng lão thấy sao?"
Vẻ mặt Bùi Trùng thay đổi, rồi quay người, hướng Vân Vương phủ quát: "Tiền bối, Phượng Hoàng tông nếu thả cái Tổ Thần Chi Nộ này, cả khu vực này sẽ bị phá hủy, các ngươi có quản hay không?"
Yên tĩnh một mảnh.
Vị cường giả đã lên tiếng trước đó, cứ như ngủ say, không hề đáp lại Bùi Trùng.
Trong lòng Bùi Trùng hoàn toàn lạnh lẽo.
Đã sớm biết Vân Vương phủ cùng Phượng Hoàng tông là một ổ chuột rắn, nhưng cũng không cần phải lộ liễu như thế chứ?
"Đáng chết Vân Vương phủ, đáng chết Phượng Hoàng tông! ! !" Bùi Trùng gào thét trong lòng.
"Bùi trưởng lão, nên đi rồi." Giọng điệu của Diệp Long Hách dần lạnh đi.
Vẻ mặt Bùi Trùng lúc trắng lúc xanh.
Thật sự cứ thế rời đi, thì cũng không phải là uất ức bình thường a.
Nhưng nếu không đi, với phong cách hành sự của Phượng Hoàng tông, nói không chừng thật sự sẽ ném miếng Tổ Thần Chi Nộ này xuống.
Đến lúc đó, ngay cả cơ hội hối hận cũng không còn.
"Phượng Hoàng tông, các ngươi đủ hung ác!"
Bùi Trùng nghiến răng nghiến lợi, rồi nói với Phương Tầm: "Tên tạp chủng, Phượng Hoàng tông có thể cứu ngươi một lần, nhưng không thể cứu ngươi cả đời! Ngươi tốt nhất là cứ vùi ở trong Phượng Hoàng tông, mãi mãi đừng ra ngoài, nếu không, bản trưởng lão chắc chắn sẽ khiến ngươi sống không được, chết không xong!"
"Ngươi cứ tìm ông chờ đấy!" Phương Tầm cười lạnh, khiến Bùi Trùng suýt thổ huyết.
"Chúng ta đi!"
Bùi Trùng vung tay lên, mọi người của Như Ý tông đều rút lui trong một tiếng thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận