Yêu Long Cổ Đế

Chương 5692: Tô mỗ không có cúi đầu trước người khác

Chương 5692: Tô mỗ không có thói quen cúi đầu trước người khác Một màn bất thình lình khiến mí mắt Tô Hàn khẽ giật vài cái.
Hắn rõ ràng không có thù oán gì với hai huynh muội này, đồng thời cũng không nói lời gì quá đáng hay xúc phạm bọn họ.
Nhưng giờ phút này, hai người này lại trừng mắt nhìn chằm chằm, thậm chí con ngươi còn hơi đỏ ngầu, cứ thế nhìn Tô Hàn, trong mắt tràn ngập sát cơ nồng đậm!
Trong Hồng Liên giáo này, chẳng lẽ đều là một đám kẻ điên hay sao?
Trước có kiếm đạo cuồng điên hết lần này đến lần khác khiêu chiến Từ Trường Tông, sau có hai người này chỉ vì vài ba câu nói liền nổi điên muốn đánh muốn giết mình.
"Ngươi không nghe ta... ngươi muốn c·h·ế·t..."
Trần Minh Vân chỉ tay vào Tô Hàn, trông có vẻ vô cùng run rẩy vì kích động.
"Ngươi không nghe ta, vậy ngươi sẽ phải chết!"
"Không nghe ta đều phải chết, các ngươi nhất định phải nghe ta, ta là ca ca, ta nói mới tính!"
Trong tiếng gào thét này, khí tức trên người Trần Minh Vân đột nhiên bùng nổ, vốn đã cao lớn giờ lại càng thêm vạm vỡ, toàn thân gân xanh nổi lên, trông như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ xông lên đánh Tô Hàn.
Trần Minh Hi cũng không khá hơn là bao, chiếc trường bào màu vàng kim trên người nàng không ngừng lay động, không phải do gió thổi mà là vì hơi thở tức giận bắn ra, không thể che giấu được nữa, cho nên mới thế.
Hai người này đều đang dần dần tiến về phía Tô Hàn, bởi vì lúc ma sông Hán bớt đại công thẻ công bọn họ sườn bình tại kiệt toàn diệt trì còn chưa sáng vải chính thức mở ra, nên bọn họ dùng hết sức nhẫn nhịn loại xúc động muốn ra tay với Tô Hàn.
"Bọn họ vốn là như vậy, Tô sư đệ không cần phải sợ."
Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa, điềm tĩnh từ nơi không xa vọng tới.
Tô Hàn ngước mắt nhìn, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc thanh y đang gật đầu với hắn, trên mặt còn nở nụ cười ấm áp.
"Bắt người khác nghe theo lời mình đã trở thành một loại chấp niệm trong lòng bọn họ, ngươi có thể không nghe bọn họ, nhưng ngươi không được nói ra, nếu không hai người bọn họ sẽ nổi điên." Nam tử áo xanh nói tiếp.
Tô Hàn cười khẩy: "Vậy nếu Chí Tôn không nghe bọn họ, bọn họ cũng dám nổi điên trước mặt Chí Tôn sao?"
Nam tử áo xanh mỉm cười: "Vậy thì ta không biết, bởi vì cho đến nay chưa có tình huống đó xảy ra, nhưng ít nhất là ở ngoại môn này, có rất ít đệ tử dám giữ thái độ cứng rắn trước mặt bọn họ, bất kể là mạnh hơn hay yếu hơn bọn họ, cũng không dám phản bác, nếu không sẽ bị bọn họ ghi hận."
"Chỉ vì không nghe lời mà bị bọn họ ghi hận sao? Bọn họ dựa vào cái gì?" Tô Hàn cau mày nói.
"Bằng thực lực của hai người họ, trong ba ngàn vạn đệ tử ngoại môn, đủ để lọt vào mười vị trí đầu!" Nam tử áo xanh nói.
"Mười vị trí đầu?"
Tô Hàn hơi sững sờ.
Lúc này hắn mới phản ứng lại, khẽ cảm nhận khí tức của Trần Minh Vân và Trần Minh Hi, phát hiện hai người bọn họ rõ ràng đều là nhân hoàng chúa tể, mà lại đều là Nhân Hoàng hậu kỳ!
"Có ý tứ." Tô Hàn cười.
Sắc mặt của hắn ngược lại khiến nam tử áo xanh có chút bất ngờ.
Nam tử áo xanh còn tưởng rằng tu vi Tô Hàn quá thấp, căn bản không cảm nhận được khí tức của hai người.
Nên mới giải thích: "Tu vi của hai người họ đều là Nhân Hoàng hậu kỳ, cách Nhân Hoàng đỉnh phong không còn xa."
"Vậy còn sư huynh ngươi thì sao?"
Tô Hàn bỗng hỏi: "Ngươi là ai? Tu vi ra sao?"
"Ta gọi Trạm Lăng, ngươi có thể gọi ta Trạm sư huynh."
Nam tử áo xanh trả lời, nhưng liên quan đến tu vi, hắn lại không hề đề cập tới. Nhưng không cần hắn nói, Tô Hàn trong lòng cũng đã có đánh giá đại khái.
Trạm Lăng!
Theo lời các đệ tử ngoại môn truyền lại, trong ba ngàn điện chủ, Trạm Lăng đủ để đứng vào ba vị trí đầu!
Nghe nói tu vi của hắn đã đạt đến Nhân Hoàng đỉnh phong, chỉ có một Nhân Hoàng viên mãn duy nhất trong ba ngàn vạn đệ tử ngoại môn kia là có thể áp chế được hắn.
Trong bảy ngày qua, Tô Hàn cũng không phải là người không màng mọi thứ, ít nhất trong ba ngàn điện chủ có cường giả nào, hắn vẫn nghe qua.
Mà trên thực tế, những đệ tử ngoại môn đã đạt đến Chúa Tể cảnh đều đã có tư cách tiến vào nội môn.
Nhưng Hồng Liên giáo không ép buộc họ, trừ khi đạt đến Địa Linh Chúa Tể, bằng không có thể mãi ở ngoại môn.
Mà lý do họ ở lại ngoại môn cũng là vì cái Thánh Linh trì mở ra mỗi tháng một lần này.
Ở ngoại môn, họ có thể dễ dàng tiến vào trung tâm trì.
Nhưng nếu ở nội môn thì chưa chắc.
"Thì ra là Trạm sư huynh."
Tô Hàn chậm rãi nói: "Đã sớm nghe nói Trạm sư huynh là người ôn hòa và thiện lương, có nhân duyên rất tốt trong Hồng Liên giới, bây giờ xem ra quả không sai, rất cảm tạ sư huynh đã nhắc nhở."
"Ta thấy ngươi cũng không có vẻ gì muốn cảm tạ ta, dường như căn bản không hề để hai người Trần Minh Vân và Trần Minh Hi vào lòng." Trạm Lăng cười khổ.
Tô Hàn liếc mắt nhìn Trần Minh Hi và Trần Minh Vân vẫn đang trừng trừng nhìn mình.
"Trừ phi đối phương có thể áp chế Tô mỗ triệt để, bằng không, Tô mỗ thật sự không có thói quen cúi đầu trước người khác."
Nghe thấy lời này.
Trần Minh Vân và Trần Minh Hi càng thêm giận dữ, nếu ánh mắt có thể giết người thì Tô Hàn lúc này đã chết cả vạn lần.
Cùng lúc đó, các điện chủ khác cũng dường như đều đang chú ý tới chỗ của Tô Hàn.
Bọn họ cũng không muốn trêu chọc cặp huynh muội điên khùng này, không ngờ Tô Hàn mới đến đã đắc tội với họ. Khoá còn nghiệm công chỗ lý dạng chẳng lẽ hắn không lớn định mặt mời lúc kiện Đinh, khó hắn cái biết hai huynh muội này điên lên thật dám giết người?
"Hưu!"
Vào thời khắc này, một bóng người bỗng xuất hiện trên bầu trời Thánh Linh trì.
Chính là một trong những hộ pháp của Hồng Liên giáo, không phải đệ nhị hộ pháp mà là đệ tam hộ pháp, người chuyên phụ trách việc mở Thánh Linh trì ở ngoại môn.
Hắn mặc áo bào màu tím bao trùm toàn thân, đảo mắt nhìn tất cả các điện chủ, cuối cùng dừng lại trên Trần Minh Vân và Trần Minh Hi đang trừng mắt Tô Hàn.
"Hai người các ngươi làm gì thế?" Đệ tam hộ pháp cau mày hỏi.
"Hắn không nghe lời ta!" Trần Minh Vân nghiến răng nghiến lợi.
Nghe câu này, phản ứng đầu tiên của đệ tam hộ pháp là lộ vẻ bất đắc dĩ, có vẻ đã sớm quen với chuyện này.
"Tô Hàn, xin lỗi sư huynh và sư tỷ của ngươi đi, sẽ tốt cho ngươi." Đệ tam hộ pháp nói.
Không ngờ.
Tô Hàn chỉ lắc đầu: "Xin hộ pháp đại nhân mở Thánh Linh trì đi."
Hắn không tin Tô Hàn không hiểu ý mình, nhưng hắn lại không hề có ý cúi đầu trước cơn thịnh nộ của hai vị Nhân Hoàng hậu kỳ Chúa Tể cảnh?
"Hai huynh muội này từng giết hai vị điện chủ." Đệ tam hộ pháp lại nói.
Tô Hàn cười khẩy: "Hồng Liên giáo không phải không cho phép giết người tùy ý sao? Bọn họ giết hai điện chủ, thế mà vẫn có thể sống đến giờ?"
Đệ tam hộ pháp lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Ngược lại, hắn ở đây trông coi, sẽ không để cho Tô Hàn bị giết.
Nhưng xét thấy sự tự cao tự đại của Tô Hàn, việc chịu chút thiệt thòi cũng là điều nên làm.
"Xoạt!"
Đệ tam hộ pháp trở tay lấy ra một viên tinh thạch màu đỏ lửa, trực tiếp ném vào Thánh Linh trì.
Linh dịch vốn đang yên ả bỗng sôi trào lên, như thể bị đốt cháy.
Bá bá bá!
Ba đạo màn sáng tách ra từ trong Thánh Linh trì, chia ao ngoài, ao trong, và ao trung tâm ra.
Cùng lúc đó, thanh âm của đệ tam hộ pháp cũng vang vọng khắp nơi.
"Thánh Linh trì, mở!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận