Yêu Long Cổ Đế

Chương 4619:   cưỡi lừa tìm lừa

Chương 4619: Cưỡi lừa tìm lừa
Sau khi nói chuyện xong với Tín Lăng, Tô Hàn lại tìm đến Bạch Cốc và Bạch Sam.
Thật vừa đúng lúc, các nàng cũng đang ở cùng một dị thế giới với Tín Lăng.
"Lại muốn gì đây?"
Bạch Sam ngước chiếc cằm nhỏ lên nói: "Lão nhân gia ngài đúng là không có chuyện gì thì không đến Tam Bảo Điện, lần này tìm ta và tỷ tỷ, lại có chuyện nhờ vả chúng ta à?"
"Cái này... Đúng là bị ngươi đoán trúng." Tô Hàn sờ lên mũi.
"Có việc thì cứ nói đi, vòng vo tam quốc, chẳng giống nam nhi gì cả." Bạch Sam lại nói.
Tô Hàn suýt chút nữa đã cho nàng một cước đá bay đi.
"Tô tông chủ, ngươi cứ nói thẳng đi." Bạch Cốc mở miệng nói.
"Haizz, vẫn là Bạch Cốc cô nương ôn nhu, nghĩ chắc Đế Thiên sẽ thích kiểu tính cách này của ngươi nhất." Tô Hàn cố ý nói.
Bạch Cốc lập tức đỏ mặt.
Còn Bạch Sam thì hai tay chống nạnh, theo bản năng liền muốn làm ầm ĩ lên.
Bất quá, nàng dường như là nhớ tới lời Tô Hàn vừa nói, lời đến miệng lại cứng rắn nuốt trở vào.
"Là như vậy."
Tô Hàn cầm ra một nắm hạt cát, nói: "Trong đám hạt cát này ẩn chứa chỗ của Dựng Hồn Hạp, nhưng ta không biết làm thế nào để lấy Dựng Hồn Hạp ra, không biết hai vị có cao kiến gì không?"
"Đây là hạt cát lấy được từ chiến trường chư thần?" Bạch Sam lập tức hỏi.
"Sao ngươi biết?"
"Thôi đi, ta và tỷ tỷ sống ở đó bao nhiêu năm? Đến cả chút khí tức này cũng không cảm nhận ra, thì còn nói gì đến thượng cổ di tộc nữa."
Bạch Sam ngạo nghễ nói: "Có chút chuyện đơn giản như vậy thôi à? Nếu như là lấy từ chiến trường chư thần, vậy chắc chắn là có liên quan đến thời cổ, mà những thứ còn sót lại của thời Thượng Cổ, ngoại trừ ta và tỷ tỷ ra, ngươi bây giờ có, thì cũng chỉ có thượng cổ nguyên khí thôi chứ gì?"
Trong đầu Tô Hàn linh quang lóe lên, như thể tỉnh ngộ ra điều gì.
"Ngươi nếu như không có thứ thượng cổ khác, vậy chắc chắn không có cách nào thử."
Bạch Sam tiếp tục nói: "Ta và tỷ tỷ cũng không phải là then chốt để rút cái Dựng Hồn Hạp này ra, vậy thì ngươi chỉ còn lại có một thứ để dùng thôi."
"Thượng cổ nguyên khí!" Mắt Tô Hàn sáng ngời.
"Đồ ngốc!" Bạch Sam bĩu môi, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
"Ha ha ha, cởi chuông phải do người buộc chuông, Bạch Sam cô nương không hổ là thượng cổ di tộc!" Tô Hàn vỗ đầu một cái.
Hoàn toàn chính xác, chuyện đơn giản như vậy, sao mình lại không nghĩ tới nhỉ?
Đồ vật thượng cổ, chắc chắn có liên quan đến thượng cổ nguyên khí rất lớn.
"Đôi khi, hoàn toàn không cần thiết phải suy tính mọi chuyện phức tạp như vậy." Bạch Cốc cũng cười nói.
Tô Hàn trừng mắt nhìn, đi đến bên người Bạch Sam, cúi đầu nói nhỏ: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nói với Đế Thiên rằng ngươi rất mực ôn nhu."
"Ngươi!" Bạch Sam lập tức hít thở gấp gáp.
"Ha ha ha..."
Tô Hàn trong tiếng cười to, tay vung lên, đột nhiên chụp về phía nơi xa.
"Gào!!!"
Lập tức có một tiếng gào thét lớn, từ đằng xa truyền đến.
Bạch Sam và Bạch Cốc nhìn rõ ràng, thấy một đầu nguyên thú Thượng Cổ cấp bảy, trong tay Tô Hàn, căn bản không giãy dụa được, bị hắn mạnh mẽ kéo qua.
Chỉ nghe thấy một tiếng bịch, nguyên thú Thượng Cổ cấp bảy đủ khiến cả cường giả Cổ Thần cảnh cũng bó tay kia, trong tay Tô Hàn trực tiếp tan nát.
"Xoạt!"
Một lượng lớn thượng cổ nguyên khí, như khí huyết tinh hoa, hiện ra phía trước.
Tô Hàn không nói hai lời, trực tiếp đem tất cả hạt cát ra.
Những thượng cổ nguyên khí kia, bị hắn dùng tu vi lực lượng khống chế, dung hợp hết vào đám hạt cát.
Mọi thứ đều vô cùng thuận lợi, thượng cổ nguyên khí và hạt cát dường như vốn dĩ là một thể, khi dung hợp không có bất kỳ trở ngại nào.
"Xoạt!!!"
Sau khi hai thứ dung hợp, trên phần hạt cát bị dung hợp lại tỏa ra ánh hào quang thất thải.
Nhưng lần này, cũng không đậm đặc như ở chiến trường chư thần khi trước.
Nhưng điểm khác biệt là, chỉ trong một đám thất thải quang mang nhỏ bé này, đã phản chiếu ra hư ảnh của Dựng Hồn Hạp!
"Vẫn cần phải để Phong Tứ Kính đến xem một chút!"
Tô Hàn quyết tâm, lại lôi Phong Tứ Kính tới.
Phong Tứ Kính tự nhiên không có bất kỳ lời nào, Thiên Nhãn mở ra, quét về phía hạt cát.
"Tông chủ, xong rồi!"
Sau một lát, Phong Tứ Kính vui vẻ nói: "Những thất thải quang mang bị suy yếu trước kia, giờ phút này đều đã được bù đắp lại, thượng cổ nguyên khí này, hẳn là căn bản để ngưng tụ Dựng Hồn Hạp!"
"Như thế là tốt rồi!" Tô Hàn nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra nụ cười.
Hắn vừa nhìn về phía Bạch Cốc và Bạch Sam, hỏi: "Hai vị, các ngươi đã từng nghe nói qua về cái Dựng Hồn Hạp này chưa?"
Bạch Cốc mỉm cười.
Còn Bạch Sam thì nói: "Ngươi nghĩ xem? Cái Dựng Hồn Hạp này, vốn là đồ của Phụ Tông, ngươi nói xem chúng ta có nghe nói qua không?"
"Cái gì???" Tròng mắt Tô Hàn suýt chút nữa lồi ra ngoài.
"Hoàn toàn chính xác, đây là vật phẩm mà Phụ Tông luôn mang theo bên mình."
Bạch Cốc giải thích: "Phụ Tông từng nói, vật này có tác dụng cực lớn, là báu vật hiếm thấy."
"Nói cách khác, các ngươi đã sớm biết làm sao để ngưng tụ Dựng Hồn Hạp ra rồi?" Tô Hàn lại hỏi.
"Đương nhiên." Bạch Sam làm bộ dáng tức chết người không đền mạng.
"Vậy sao các ngươi không nói sớm? !" Tô Hàn không nhịn được lớn tiếng.
Sớm biết như vậy, thì cần gì tốn nhiều sức lực như vậy làm gì?
"Ngươi hô cái gì mà hô? Ngươi có hỏi tụi ta đâu!"
Bạch Sam tức giận nói: "Ai biết ngươi lại muốn đi tìm Dựng Hồn Hạp chứ? Sau khi chúng ta trở về liền trực tiếp tiến vào dị thế giới, căn bản không rõ những chuyện bên ngoài. Đây đúng là chuyện riêng của ngươi, cũng là chuyện của Phượng Hoàng Tông, lẽ nào chúng ta lại cứ đi hỏi à? Sợ là nếu như tụi ta mà làm vậy, ngươi lại sẽ nghi ngờ đấy?"
Vẻ mặt Bạch Cốc cũng lộ ra bất đắc dĩ, nhưng nàng hiển nhiên hết sức đồng ý với quan điểm của Bạch Sam.
Các nàng không biết Tô Hàn muốn đến chiến trường chư thần, càng không biết Tô Hàn muốn tìm Dựng Hồn Hạp.
Chuyện riêng của Tô Hàn, các nàng tuyệt đối không hỏi nhiều, như vậy sẽ làm người ta thấy phiền.
"Ta..." Tô Hàn còn muốn nói gì đó, nhưng trong lòng biết là mình sai, không thể nào biện hộ được.
"Được rồi được rồi, là lỗi của ta, là lỗi của ta."
"Cái gì mà được rồi được rồi? Nghe hết sức miễn cưỡng? Đây vốn là lỗi của ngươi có được không?"
Bạch Sam hậm hực nói: "Mới vừa cứu vớt Thượng Đẳng tinh vực của các ngươi, ta với tỷ tỷ lại còn nhường U Thần Đan cho ngươi, ngươi thì hay rồi, tên vô lương tâm, không cần đến chúng ta, thì lại chỉ biết gầm rú với tụi ta!"
"Tùy việc mà xét thôi, ngươi đừng có liên lụy đến chuyện khác được không, những thứ trước đó các ngươi bỏ ra, ta, Tô Hàn có thể đều đã ghi tạc trong lòng đó nhé!" Tô Hàn bất đắc dĩ nói.
"Ta mặc kệ, ngược lại ngươi chính là một tên khốn nạn!" Bạch Sam gào lên.
Xung quanh còn có rất nhiều người của Phượng Hoàng Tông, bất quá bọn họ tất cả đều coi như không nghe thấy gì, rất ăn ý làm việc riêng của mình.
Người khác mắng Tô Hàn, bọn họ chắc chắn không đồng ý, nhưng Bạch Sam... Thôi coi như vậy đi.
"Ta cảm ơn ngươi, rồi sau đó ta sẽ nói lời xin lỗi với ngươi, van cầu ngươi tha thứ cho ta được không, như vậy được chứ?" Tô Hàn lại nói.
"Thái độ không thành khẩn!" Bạch Sam hai tay ôm ngực.
"Được rồi." Bạch Cốc kéo nàng lại.
Tô Hàn còn muốn nói gì đó, nhưng ngay lúc này, không gian ở nơi xa, bỗng nhiên xuất hiện gợn sóng.
"Hả?" Tô Hàn khẽ giật mình.
Trong dị thế giới này, có thể không có loại thế giới trong thế giới nào tồn tại.
Vậy gợn sóng này, lại là chuyện gì xảy ra?
Bạn cần đăng nhập để bình luận