Yêu Long Cổ Đế

Chương 6571: Hắn hồi trở lại đến rồi!

Chương 6571: Hắn đã quay về rồi!
Tô Vân Minh và Trường Hoa tiên đế đã uống bữa rượu này, trọn vẹn ba ngày ba đêm. Đời người sống, đơn giản chỉ cần có hai chữ 'tri kỷ'. Cuộc đời Tô Vân Minh không thể nói là phí hoài, nhưng cũng không có bao nhiêu vinh quang. Có thể có một người bạn như Trường Hoa tiên đế, Tô Hàn thật sự rất vui vì điều đó.
Trong khoảng thời gian này, Tô Hàn đã cho gọi những người quản lý Phượng Hoàng tông ở Trung Đẳng tinh vực đến, trao cho họ một chiếc nhẫn trữ vật. Bên trong chiếc nhẫn ấy, toàn là tài nguyên đến từ vũ trụ. Dù là một viên đan dược cấp thấp nhất, bình thường nhất trong số đó, đối với tu sĩ Trung Đẳng tinh vực mà nói, cũng là siêu cấp trân bảo.
Bình thường thì, những tài nguyên chỉ có Chúa Tể cảnh mới dùng được này, tu sĩ ở Trung Đẳng tinh vực không cách nào luyện hóa hấp thu. Nhưng Tô Hàn đã dùng Khô Mộc đế thuật để tịnh hóa lực lượng, loại bỏ rất nhiều tạp chất bên trong, sau đó lại dùng chính thủ đoạn của mình để luyện hóa hơn phân nửa số tài nguyên, cuối cùng mới để lại cho Phượng Hoàng tông. Một viên thuốc không thể nuốt hết, nhưng chia nó ra thành mười phần, trăm phần, thậm chí nhiều hơn nữa thì vẫn được.
Theo ý của vô số cường giả Phượng Hoàng tông, họ muốn tổ chức một buổi thịnh yến triều tông cho Tô Hàn, để thành viên Phượng Hoàng tông được bái kiến tông chủ. Nhưng Tô Hàn từ chối. Phượng Hoàng tông năm xưa, đúng là một phần không thể thiếu của hắn. Nhưng hiện tại, hắn đã rời đi quá lâu, Phượng Hoàng tông gần như toàn người xa lạ. Chỉ cần tông môn có thể phát triển bình an vô sự, thì những nghi thức xã giao này có cũng được mà không có cũng không sao!
Mười ngày sau. Trụ sở tông môn Phượng Hoàng tông, quảng trường trung tâm. Vô số bóng người đứng ở đó, chen chúc một mảng, tất cả đều nhìn lên hai bóng người trên không trung. Trường Hoa tiên đế cũng ở đó. Ông há to miệng, dường như muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại không mở lời.
"Đi thôi." Tô Vân Minh vẫy tay về phía dưới. Nhìn như đang cười, nhưng lại gượng gạo vô cùng.
Xoạt xoạt xoạt xoạt... Vô số người lúc này cúi gập người xuống. "Cung tiễn Tông chủ!" "Cung tiễn Thái Tổ!" Tiếng hô tràn ngập luyến tiếc vang vọng đất trời, khiến hốc mắt Tô Vân Minh phút chốc ướt nhòe. Tô Hàn không có chút tình cảm nào với những người này, nhưng hắn đã ở đây rất lâu. Rất nhiều người, hắn đã chứng kiến từ nhỏ tới lớn. Bây giờ chia ly, không biết khi nào mới gặp lại, hắn thật sự không thể giữ nổi bình tĩnh.
"Xoẹt!" Tô Hàn phất tay, xé toạc một vết nứt trên không gian, cùng Tô Vân Minh tiến vào bên trong.
"Trong tẩm cung của ta vẫn còn rượu, ngươi muốn uống lúc nào cũng có thể tới lấy!" Vào khoảnh khắc cuối cùng tan biến, Tô Vân Minh đã hô lớn về phía Trường Hoa tiên đế.
"Được." Trường Hoa tiên đế khẽ gật đầu: "Tử Vân bọn họ sống rất tốt, ngươi cũng không cần lo lắng. . . Ta thay bọn chúng, cảm ơn ngươi."
"Ha ha ha, ngươi cuối cùng đã thừa nhận lão tử không sai!" Bóng dáng Tô Vân Minh theo tiếng cười lớn của ông, dần dần biến mất. Mà mọi người đều biết "Tử Vân" mà hai người nhắc đến chính là cháu trai của Trường Hoa tiên đế.
Trong không gian đen kịt, sâu thẳm. Tô Hàn dùng sức mạnh tu vi bao bọc Tô Vân Minh, trong chớp mắt đã vượt qua bức tường không gian của Trung Đẳng tinh vực. Hắn liếc nhìn Tô Vân Minh, khẽ hé môi. Hắn vẫn hỏi: "Cha, năm đó con dùng Đông Hoàng chung đưa ngài đến Thánh Vực, sao ngài lại quay trở về?"
Rất lâu trước đây, Tô Hàn đã dùng Đông Hoàng chung xé rách không gian, đưa Tô Vân Minh tới Thánh Vực. Lần này trở về, nếu không nhờ thần niệm có thể nhìn xuống toàn bộ ngân hà tinh không, thì có lẽ hắn sẽ không phát hiện Tô Vân Minh đã quay lại Trung Đẳng tinh vực.
"Cuối cùng ai cũng sẽ tiến vào vũ trụ, đến lúc đó, sinh hoạt ở Thánh Vực sẽ không còn thích hợp nữa." Tô Vân Minh lắc đầu. Dường như ông không muốn giải thích quá nhiều, Tô Hàn định hỏi thêm, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời lại.
"Lần này vào vũ trụ, chúng ta sẽ không bao giờ tách nhau nữa." Tô Hàn nói.
"Đúng vậy, không tách rời. . ." Tô Vân Minh im lặng hồi lâu. Đột nhiên hỏi: "Hàn nhi, con đã ở trong vũ trụ lâu như vậy, có bao giờ nghĩ rằng, trong vũ trụ nếu sinh linh bị t·ử v·ong, thì linh hồn sẽ đi về đâu? Có giống như địa phương Âm Phủ của ngân hà tinh không không?"
Tô Hàn khựng lại một chút, chợt nhíu mày. Hắn luôn cảm thấy, dường như trong lời nói của Tô Vân Minh có hàm ý khác.
"Vì sao phụ thân lại hỏi như vậy?"
"Không có gì, ta chỉ hỏi một chút thôi." Tô Vân Minh lắc đầu.
Tô Hàn hơi trầm ngâm: "Chẳng lẽ ngài là nhớ mẫu thân sao?"
Thân thể Tô Vân Minh chấn động! Ngoài dự liệu của Tô Hàn, trên mặt ông lại lộ ra chút vẻ áy náy. Nhưng chưa kịp để Tô Hàn hỏi thêm, Tô Vân Minh đã khoát tay nói: "Đi thôi, ta cũng lâu rồi không gặp Tô Âm và Tô Thanh."
Tô Hàn liếc nhìn ông, không nói gì thêm.
Thánh Vực, Thánh Tây. Không biết từ khi nào, một tòa lầu các to lớn vút tận mây xanh đã được dựng lên, ngước mắt nhìn mà chẳng thấy điểm cuối. Hai bên lầu các là các vách núi, cả tòa lầu dường như được xây dựng trong thung lũng. Mà thung lũng lại càng rộng lớn hơn, đường kính từ nam sang bắc và đông sang tây vượt quá ngàn dặm, bên trong cung điện lầu các vô số kể, khí thế khoáng đạt và hùng vĩ. Phía nam lầu các cao nhất kia, mấy chữ lớn dùng linh khí ngưng tụ thành hình... Phượng Hoàng tông!
Đúng vậy. Nơi này không phải tổng bộ Phượng Hoàng tông ở Thánh Vực, mà là cứ điểm của Phượng Hoàng tông tại khu vực Thánh Tây. Dù chỉ là một cứ điểm, nó cũng đã hoành tráng hơn rất nhiều so với trụ sở các tông môn khác ở Thánh Vực.
Nhậm Thanh Hoan, một trong các Tông chủ phu nhân của Phượng Hoàng tông, hàng năm đóng quân ở đây, trấn thủ cả vùng. Tuy nàng chưa đạt đến Chúa Tể cảnh, nhưng đã sớm đạt đến thất trọng Tổ Thánh, trong toàn bộ Thánh Vực cũng thuộc hàng cường giả tuyệt đỉnh. Lúc này đây, Nhậm Thanh Hoan đang đứng trên đỉnh lầu cao nhất, tầm mắt xuyên qua lớp mây mù dày đặc, quan sát sông núi, biển cả xung quanh. Bắt đầu từ nửa tháng trước, lòng nàng luôn thấp thỏm bất an, không thể nào tập trung tu luyện. Vốn nghĩ rằng việc thần thức Đạo Thần quét qua chỉ là ảo giác, nhưng sau khi nàng liên lạc với đám người Nam Cung Ngọc và phát hiện họ cũng có cùng một cảm giác, nàng đã không thể ngồi yên nữa.
"Phu nhân." Một âm thanh chợt vang lên từ phía sau.
Nhậm Thanh Hoan lập tức quay người: "Tìm thấy chưa?"
"Chưa." Đối phương trả lời, một lần nữa làm Nhậm Thanh Hoan thất vọng.
"Tiếp tục tìm." Nhậm Thanh Hoan nói thẳng.
Nha hoàn kia có chút do dự, không thể nhìn Nhậm Thanh Hoan cứ giày vò mình như vậy. Cuối cùng, nàng vẫn nói ra: "Phu nhân, chúng ta đã huy động lực lượng mạnh nhất của Phượng Hoàng tông, gần như lật cả Thánh Vực lên rồi, nô tỳ cho rằng... Tông chủ giờ có lẽ đang ở trong vũ trụ, sẽ không tùy tiện trở về, nếu như hắn thực sự quay lại, chắc chắn sẽ xuất hiện trước mặt ngài đầu tiên!" Những lời này chỉ đơn giản là an ủi, tiếc là Nhậm Thanh Hoan căn bản không nghe lọt.
"Hắn đã trở về." Giọng Nhậm Thanh Hoan chắc như đinh đóng cột: "Theo mệnh lệnh của ta, tiếp tục tìm k·i·ế·m."
"Vâng..." Nha hoàn thở dài trong lòng, quay người định rời đi. Nhưng ngay khoảnh khắc sau, thân thể của nàng cứng đờ tại chỗ.
"Phu, phu nhân..."
"Ừm?"
"Tông chủ... Tông chủ..." Nha hoàn như đã dùng hết sức lực cả đời, giọng nói the thé đến lạ thường. "Tông chủ đã quay trở lại rồi!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận