Yêu Long Cổ Đế

Chương 644: Nguyền rủa lực lượng

Nghe được lời Tô Hàn, Đoạn Thiên Sinh giật bắn cả người, chẳng những không dừng lại, ngược lại còn tăng tốc. Long lực trong người hắn bùng nổ, cả đám đệ tử Ngọc Hư Cung sau lưng khoảng hai trăm người, vẻ mặt đều trở nên hung dữ, cấp tốc bỏ chạy. Quả thực là đang bỏ chạy! Đoạn Thiên Sinh đang chạy, đệ tử Ngọc Hư Cung cũng đang chạy!
Trong trận chiến trước, Đoạn Thiên Sinh suýt chết dưới tay Tô Hàn, dù cường giả Long Hoàng Cảnh ra tay cũng vô dụng. Còn về phần đệ tử Ngọc Hư Cung, bị Phượng Hoàng Tông áp chế mạnh mẽ, chỉ trong nháy mắt đã bị đánh chết hơn chục người, khiến cho một nghìn người tiến vào chiến trường viễn cổ giờ chỉ còn lại hơn chín trăm người.
Đó là sự nghiền ép về thực lực, căn bản không cách nào chống lại. Đệ tử Ngọc Hư Cung khi tấn công Phượng Hoàng Tông, phần lớn đều bị né tránh, nếu thật sự không trốn thoát, sẽ bị oanh kích lên lớp Đại Địa Thủ Hộ bên ngoài cơ thể Phượng Hoàng Tông. Nếu chỉ một tầng thì thôi, mấu chốt là không chỉ một tầng! Thêm bước nữa mà nói, mặc kệ nhiều tầng, đều bị đệ tử Ngọc Hư Cung oanh mở, nhưng khi công kích rơi xuống người đệ tử Phượng Hoàng Tông thì lại... hoàn toàn vô hại!
Phàm là người Phượng Hoàng Tông đều tu luyện Côn Bằng Thánh Thể, thể xác ít nhiều cũng được cường hóa, khi công kích kia xuyên qua tầng tầng phòng thủ và cắt giảm, đánh vào người bọn họ thì cơ hồ đã không còn chút uy lực nào, thân thể bọn họ có thể tùy ý tiếp nhận.
Trái lại, Ngọc Hư Cung thì khác, chỉ cần bị đánh trúng thì đau đớn gần chết, bọn họ nếu không có tu vi, chẳng khác gì phàm nhân, thể xác quá yếu ớt. Giờ khắc này vừa nghĩ tới trận chiến lúc trước, bọn họ đã nghe tin kinh hồn bạt vía, vô cùng hoảng sợ, căn bản không có ý định giao chiến lại với Phượng Hoàng Tông.
"Dừng lại."
Tô Hàn mở miệng lần nữa, thanh âm truyền tới, vô cùng bình tĩnh. Nhưng khi rơi vào tai Đoạn Thiên Sinh thì da đầu hắn tê dại, sắc mặt lại biến, cắn răng, toàn thân bỗng phát ra tia chớp, mang hắn đi xa. Cảnh này khiến Vũ Thần và Nghiễm Thiên Uyển của Thần Nguyệt Tông đều co rút đồng tử, không thể tin được.
Nếu trước đó họ còn cho rằng Đoạn Thiên Sinh chỉ kiêng kị Tô Hàn, thì giờ khắc này họ chỉ có một ý nghĩ... Đoạn Thiên Sinh không phải kiêng kị Tô Hàn mà là sợ hãi Tô Hàn! Kiêng kị và sợ hãi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!
"Chuyện này..." Vũ Thần mở to mắt, không thể tin được. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy một thiên kiêu siêu cấp tông môn bị Tông chủ lục lưu tông môn dọa cho sợ mất mật, hốt hoảng chạy trốn.
"Đoạn Thiên Sinh này, có thật là người Ngọc Hư Cung?" Nghiễm Thiên Uyển nhíu mày, thậm chí còn hơi nghi ngờ Đoạn Thiên Sinh đã gia nhập Phượng Hoàng Tông, trở thành phản đồ của Ngọc Hư Cung. Nếu không thì với thân phận tuyệt thế thiên kiêu của siêu cấp tông môn, sao lại phải chạy chứ?
"Đoạn Thiên Sinh, bản tông cho ngươi thêm một cơ hội, nếu ngươi dừng lại, bản tông không giết ngươi." Tô Hàn lần thứ ba mở miệng.
Đoạn Thiên Sinh nghiến răng, làm sao nghe lời Tô Hàn, vết thương trước đó còn chưa lành, giờ mà ở lại thì khác gì muốn chết. Thấy hắn tiếp tục bỏ chạy, trong mắt Tô Hàn hiện lên vẻ lạnh lẽo, bàn tay xoay chuyển, đột nhiên lấy ra một nửa thân thể của Đoạn Thiên Sinh.
"Ngươi xem một chút, đây là cái gì? !" Tô Hàn hét lớn.
Thấy thể xác kia xuất hiện, Đoạn Thiên Sinh lập tức có phản ứng huyết mạch, hắn dừng bước, quay đầu lại, chỉ thấy Tô Hàn đang cầm nửa thân thể bị chém xuống của mình, lúc này, trên thân thể kia đang có không ít ấn quyết lóe lên hào quang.
"Ngươi...ngươi cầm thân thể ta làm gì? !" Mặt Đoạn Thiên Sinh tái nhợt.
"Nguyền rủa." Tô Hàn thản nhiên nói: "Ngươi mà còn chạy nữa, ta sẽ cho ngươi nếm mùi vị của nguyền rủa."
Vẻ mặt Đoạn Thiên Sinh lúc âm lúc tình, một lúc sau liền trở nên quả quyết, xoay người bỏ chạy. Tô Hàn hừ lạnh một tiếng, bàn tay vươn ra, đột nhiên vỗ về một ấn quyết.
"Đau nhức!"
"A! ! !"
Chữ này vừa dứt, thân thể Đoạn Thiên Sinh đang bỏ chạy đột nhiên dừng lại, một cỗ đau đớn không thể hình dung, bỗng theo trong cơ thể hắn bùng nổ. Sự bùng nổ này không chỉ là thể xác, như thể xác, hắn sẽ không đến mức như vậy. Loại bùng nổ này là trực tiếp theo Nguyên Thần mà hiện ra! Đoạn Thiên Sinh thống khổ, có đến chín mươi phần trăm đều đến từ Nguyên Thần! Chỉ trong chớp mắt, Đoạn Thiên Sinh đã cảm nhận được Nguyên Thần của mình suy nhược, không gượng dậy nổi, dường như tùy thời sẽ tiêu tan.
Hắn điều động tất cả tu vi, còn nuốt vào mấy chục viên thuốc, nhưng nỗi đau này không hề giảm bớt, ngược lại càng lúc càng dữ dội. Đoạn Thiên Sinh không chút nghi ngờ, nếu cứ tiếp tục như vậy, mình sẽ chết vì đau mất!
"Tô Bát Lưu! ! !" Đoạn Thiên Sinh quát lớn: "Ta với ngươi không oán không thù, trước đây cũng chỉ là luận bàn thôi, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy!"
"Luận bàn?" Tô Hàn bỗng nhiên cười, trong nụ cười mang theo sự lạnh lẽo nồng đậm: "Gây xích mích, đổi trắng thay đen, công phu trốn tránh trách nhiệm của ngươi còn mạnh hơn cả thực lực của ngươi đấy."
Dứt lời, Tô Hàn lại vỗ về một ấn quyết khác: "Ngứa!"
"Ha ha ha, a...ha ha ha ha..." Nỗi đau trong Nguyên Thần Đoạn Thiên Sinh bỗng biến mất, thay vào đó là một cơn ngứa khó tả. Cơn ngứa này cũng theo Nguyên Thần mà truyền ra, Đoạn Thiên Sinh khi thì phát ra tiếng cười lớn, khi thì giãy giụa kịch liệt, cả người như phát điên, khiến tất cả mọi người ở đây sửng sốt. Móng tay của hắn cào sâu vào thân thể từng chỗ, từng vết thương dữ tợn bị hắn vạch phá, nhưng cơn ngứa đến từ Nguyên Thần, căn bản không có cách nào ngăn lại.
"Thả...tha cho ta...Ha ha ha ha, ta... ha ha, ta sai rồi..." Đoạn Thiên Sinh mở miệng, trong mắt lộ ra cầu xin tha thứ.
"Nỗi ngứa và đau đớn này chỉ là hai ấn quyết trong đó thôi, nếu ta muốn giết ngươi, bằng lực lượng nguyền rủa, có thể trong nháy mắt khiến ngươi tan biến." Tô Hàn lạnh lùng nói: "Giao ra bản mệnh kim huyết, sau đó ngoan ngoãn quay lại đây cho bản tông!"
Đoạn Thiên Sinh không muốn giao ra bản mệnh kim huyết, nhưng loại tra tấn này thật sự quá khó chịu, hắn thậm chí còn muốn chết cho xong. Lúc này nghe thấy Tô Hàn nói vậy, hắn liền vỗ mi tâm, một giọt bản mệnh kim huyết bay ra, lơ lửng trong tay Tô Hàn. Đồng thời, Đoạn Thiên Sinh cũng không còn bỏ chạy nữa, cấp tốc quay lại phía Tô Hàn.
"Còn bọn chúng." Tô Hàn chỉ về phía hai trăm người Ngọc Hư Cung.
"Giao ra bản mệnh kim huyết! ! !" Đoạn Thiên Sinh lập tức quát lớn.
Hai trăm người kia nhìn nhau, có chút không cam lòng, một khi giao ra bản mệnh kim huyết, thì sinh tử của mình coi như thật sự nắm trong tay Tô Hàn.
"Nhanh! ! !" Đoạn Thiên Sinh lại gào thét, tóc tai bù xù, toàn thân vết thương, trong mắt tràn đầy hung ác và lệ khí. Thấy vậy, hai trăm người thở dài một tiếng, đều giao bản mệnh kim huyết của mình ra. Đồng thời, họ cùng Đoạn Thiên Sinh thành thật đi đến trước mặt Tô Hàn.
Tô Hàn cười lạnh, vỗ ấn quyết, cơn đau đớn trên người Đoạn Thiên Sinh liền biến mất. Trong lòng hắn hận Tô Hàn tới cực điểm, nhưng có bản mệnh kim huyết của mình trong tay Tô Hàn, lại không dám làm càn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận