Yêu Long Cổ Đế

Chương 4818: ? Khó được thoải mái

Trong mấy trăm tòa phó thành ở khu vực phía nam, Minh Hải thành là nơi gần Thanh Quang thành nhất.
Nhưng dù vậy, phí dịch chuyển qua cổng truyền tống vẫn lên đến 50 thánh tinh một người. Nói cách khác, cả đội Huyết Côi trăm người chỉ tính riêng phí dịch chuyển đã tiêu hết năm ngàn thánh tinh. Lúc về lại cũng phải tốn thêm một lần phí dịch chuyển, tổng cộng mất đến một vạn. Thật sự mà nói, đây không phải con số nhỏ, ở khu vực biên giới Thánh Vực như thế này, rất ít tu sĩ chịu chi ra 50 thánh tinh cho việc truyền tống, bọn họ thà tốn thời gian tự đi còn hơn. Dĩ nhiên, phí dịch chuyển có đắt nhưng cũng đáng giá. Tự mình đi bộ phải mất ít nhất ba ngày, còn phải đối mặt vô vàn nguy hiểm. Mà cổng truyền tống thì chỉ trong nháy mắt.
Khi mọi người từ cổng truyền tống đi ra, nhìn cảnh tượng phồn hoa xung quanh, ai nấy đều lộ vẻ phấn khích. Thật tình thì trong một trăm người của đội Huyết Côi này, chỉ có Hạ Lam, Hoàng Tông, Tống Ngọc Châu và Hà Phong là đã từng đến phó thành. Những người còn lại thì như người nhà quê, toàn ở mấy thành trì hẻo lánh. Không phải họ không muốn đến, mà vì tiêu phí ở phó thành quá cao, các mặt hàng ở đây đều đắt hơn rất nhiều. Đi cũng chẳng ích gì, thà không đi còn hơn. Với lại, trong phó thành số lượng cường giả không ít, thế lực lớn cũng rất nhiều, vạn nhất gặp chuyện phiền phức thì có lợi đâu, vậy nên dứt khoát không đi nữa.
Minh Hải thành, là một thành trì có phong cảnh rất đẹp. Nó được xây trên bờ biển phía nam, đi ra khỏi thành là bãi cát, có thể nói ba mặt đều là biển, chỉ có một hướng là nối liền với các nơi khác. Ở đây không có bến cảng, lại có rất nhiều thuyền lớn neo đậu, phần lớn tu sĩ ở đây sống bằng việc săn bắt động vật biển. Dù đứng ở trong thành, cũng có thể nghe được tiếng sóng biển ào ào, thêm vào đó là bầu trời trong vắt, ánh mặt trời ấm áp, đúng là khiến cho người ta thấy thư thái trong lòng.
"Hảo huynh đệ, nhờ có ngươi mà ta mới được đến phó thành lần đầu đó, nếu để ta tự bỏ ra mười thánh tinh cho phí truyền tống, ta thật sự không nỡ." Thượng Quan Tiêu vừa nói vừa nhìn xung quanh, hai mắt không ngừng sáng lên.
Muội muội của hắn Thượng Quan Tình hít sâu một hơi, nói: "Mùi vị hải sản... Tuy là lần đầu đến đây, nhưng ta đã nghe nói Minh Hải thành này có vẻ như có rất nhiều đồ ăn ngon, mấy món mỹ thực cao cấp còn dùng máu huyết và tinh hạch của động vật biển để làm, ăn vào còn có công dụng như đan dược, có thể tăng tu vi."
"Đúng đúng đúng, ta cũng đã nghe nói." Hà Phong liên tục gật đầu, thở dài nói: "Ta trước đây cũng có đi ngang qua Minh Hải thành, bất quá không dừng lại lâu, cũng không có nhiều tiền dư để mà thưởng thức."
Nghe vậy, Tô Hàn không khỏi bật cười: "Nghe giọng điệu của các ngươi thì chắc định một bữa ăn cho no nê rồi hả?"
"Đương nhiên, nếu ngươi chịu mời khách!" Mọi người đồng thanh hô.
Ngay cả Hạ Lam cũng nhìn Tô Hàn với vẻ chờ mong, làm bộ đáng thương.
Tô Hàn thật ra cũng biết, đám người này không phải muốn chiếm tiện nghi của mình, việc họ thẳng thắn như vậy đủ để chứng minh đã hoàn toàn coi Tô Hàn là người một nhà. Nghĩ cũng đúng thôi, Tô Hàn đã vì bọn họ bỏ ra nhiều như vậy, nếu còn coi hắn là người ngoài thì thật là vô lương tâm.
"Vậy còn đứng đó làm gì? Đi thôi?" Tô Hàn cười nói: "Lần này vốn định nghỉ ngơi thật tốt một thời gian, sẵn ở Minh Hải thành này mua đồ mình cần, sau đó cứ thế thoải mái ăn uống thỏa thuê một bữa!"
"Ha ha ha, kiểu sống thoải mái thế này, đối với chúng ta mà nói, thật sự là xa xỉ trong xa xỉ đó!"
"Đúng đó, vẫn là phải có tiền thôi."
"Không, chúng ta không cần có tiền, chúng ta chỉ cần có Bạo Tuyết là được."
"Dù ta rất ghen tị với nhan sắc của tên kia, cũng vô cùng để ý mối thù cướp vợ, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc ta và hắn trở thành hảo huynh đệ!"
"Xéo đi chỗ khác đi ngươi!". . .
Nghe mọi người cười phá lên, Hạ Lam cũng lộ ra vẻ vui mừng. Nàng là đội trưởng, trách nhiệm cùng áp lực trên vai thật sự quá lớn. Có thể những người khác thì không sao, nhưng Hạ Lam lại cảm thấy, mình có nghĩa vụ phải bảo vệ tốt những người này. Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, Hạ Lam chưa từng thấy bọn họ cười vui vẻ đến thế. Lúc trước giết yêu ma, đổi lấy tích phân, cũng không có được sự chân thành như bây giờ. Hiện tại, đắc tội rất nhiều nhân vật lớn, thế lực lớn, vậy mà lại còn thấy thoải mái.
"Này." Hạ Lam đi theo sau lưng Tô Hàn, truyền âm nói: "Ngươi bảo ta làm sao để cảm ơn ngươi mới được?"
"Nói ra thì, ta mới là người nên cảm ơn ngươi." Tô Hàn thở dài nói: "Có thể gặp được một đám chiến hữu chung chí hướng, thật không dễ dàng, mà ngươi lại là người ngưng tụ bọn họ lại một chỗ, mới có ta có được tâm trạng tốt đẹp như bây giờ."
"Nhưng những thứ chúng ta tiêu xài, đều là tiền của ngươi." Hạ Lam nói.
Tô Hàn dừng bước, đi song song với Hạ Lam. Hắn nghiêng đầu, ghé sát tai Hạ Lam, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi biết, ta thiếu nhất thứ gì không?"
"Không biết." Hạ Lam lắc đầu.
"Là thời gian."
Tô Hàn lại hỏi: "Vậy ngươi lại đoán xem, thứ mà ta không thiếu nhất, là gì?"
"Tiền?" Hạ Lam thử đoán.
"Đúng!" Tô Hàn vỗ tay nói, bằng một giọng hết sức ngạo nghễ: "Không chút nào khoa trương, dưới Ngân Hà tinh không này, nếu ta nói ta là người có tiền thứ hai, tuyệt đối không ai dám nói thứ nhất."
"Thôi đi, ta mới không tin, lẽ nào chúa tể cũng không bằng ngươi?" Hạ Lam rõ ràng không tin.
"Chúa tể? Ngươi đừng thấy bọn họ nhà to cửa lớn, cơ ngơi nhiều vậy thôi, chứ thật sự mà so thì hai người bọn họ cộng lại cũng không bằng ta có tiền đâu, ngươi tin không?" Tô Hàn nói.
Hạ Lam mở to mắt nhìn: "Ta vẫn nghĩ, ngươi là một người hết sức khiêm nhường, nhưng bây giờ ta mới biết, thì ra ngươi mà nổ banh xác thì người khác sao sánh bằng."
Tô Hàn trợn trắng mắt, lười tranh cãi với người phụ nữ này. Chuyện này vốn không phải là thứ có thể khiến người khác dễ dàng tin, mặc dù Tô Hàn gia nhập đội Huyết Côi xong, đã bỏ ra đến mấy chục triệu thánh tinh. Bất quá, khi nói chuyện phiếm với Hạ Lam, Tô Hàn luôn cảm thấy rất nhẹ nhàng. Là kiểu không hề lo lắng, không chút áp lực, không hề bận tâm dễ dàng. Sống hai đời người, cảm giác dễ dàng này thật rất hiếm có, Tô Hàn rất trân quý nó.
"Ông ~" Đúng lúc này, một tiếng vù vù bỗng nhiên từ trung tâm Minh Hải thành truyền đến. Trong khi mọi người ngẩng đầu nhìn, một giọng nói lớn truyền khắp Minh Hải thành.
"Mười ngày sau, đấu giá hội thánh cung mở ra, bắt đầu bán vé ngay!""Mười ngày sau, đấu giá hội thánh cung mở ra, bắt đầu bán vé ngay!""Mười ngày sau, đấu giá hội thánh cung mở ra, bắt đầu bán vé ngay!" Giọng nói rất lớn, vang lên liền ba lần cho ai cũng nghe rõ ràng.
Mà ba chữ "đấu giá hội" vừa lọt vào tai, Minh Hải thành lập tức sôi trào hẳn lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận