Yêu Long Cổ Đế

Chương 3646:? Bàn Cổ tinh tử!

Ánh vàng rực rỡ, giống như một vầng mặt trời khổng lồ, quầng sáng tròn trịa treo ngược trên bầu trời, chói lóa cả mắt. Tốc độ của nó rõ ràng rất nhanh, cho đến khi đến gần mọi người mới có thể xuyên thấu qua ánh vàng nhìn rõ, thứ ẩn sau hào quang lại là một tòa sen lớn chừng trăm mét. Tòa Kim Liên ngàn vạn ánh sáng!
Trên Kim Liên, đứng khoảng mấy trăm người, người đứng trước nhất là một nam tử trẻ tuổi, vô cùng nổi bật. Hắn mặc áo xanh, trang phục trông rất bình thường, nhưng dưới chân hắn lại có một tòa sen cỡ nhỏ! Ngoài ra, phía sau hắn cũng có quầng sáng màu vàng kim hiện lên, cực kỳ giống thần linh thực sự trong truyền thuyết.
"Mang theo dị tượng bên người?" Đồng tử Tô Hàn hơi co lại.
Trong truyền thuyết, có những thiên kiêu tuyệt thế tồn tại, hoặc là dẫn đến đại đạo cộng hưởng, hoặc là mang theo dị tượng bên mình. Ở kiếp trước, hai loại người này hắn chưa từng gặp, vẫn luôn cho rằng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết. Nhưng ở kiếp này, hắn đã gặp cả hai! Phương Tự Cẩm, có thể dẫn đến đại đạo cộng hưởng. Còn nam tử áo xanh này, có thể dẫn đến thiên địa dị tượng!
"Là hắn?" Người của Thanh Thần hậu duệ nhíu mày nói.
"Quả nhiên đã đến rồi!" Nụ cười trên mặt Diệp Lưu Thần cũng thu lại.
Cho dù là những hậu duệ Phổ Đà luôn coi trời bằng vung, lúc này cũng phải lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào nam tử áo xanh kia, trên mặt lộ ra vẻ như gặp đại địch.
Một trong tứ đại Tinh Tử, Bàn Cổ tinh tử! Tô Hàn còn nhớ, Phong Tứ Kính đã từng hình dung Bàn Cổ tinh tử như thế nào với hắn - có Bàn Cổ chi thể, mang trong mình Nữ Oa chi tâm, mạnh mẽ, nhân từ và lương thiện. Trên mặt hắn luôn nở một nụ cười nhàn nhạt, không khiến người ta cảm thấy khinh thường, mà ngược lại vô cùng thân thiết, ấm áp. Lần đầu tiên nhìn hắn, đến Tô Hàn cũng có một loại xúc động muốn dựa vào người này. Nhìn lại trên tòa sen, những người xung quanh Bàn Cổ tinh tử, mỗi lần nhìn hắn đều có ánh mắt hừng hực, chứa đựng sự ngưỡng mộ và kính trọng nồng đậm, dường như vì hắn mà chết, họ cũng cam tâm tình nguyện.
Lần đầu gặp mặt, Tô Hàn coi như đã hiểu được sự lợi hại của loại thiên kiêu có thể dẫn đến thiên địa dị tượng này. Có thể thấy rõ, truyền ngôn không phải đều là sự thật. Cho đến bây giờ, Bàn Cổ tinh tử vẫn luôn mang tiếng 'đại thiện nhân', hắn đã giúp đỡ vô số tu sĩ, nhiều không kể xiết. Thậm chí, tài nguyên hắn đã từng phân phát ra, chất đống lên, nghe nói ở khu vực Ngũ cấp, đủ để xây thành một thế lực gần như đỉnh cấp!
Nhưng mà, nếu hắn thật sự là như thế, thì đám người Phổ Đà hậu duệ, Thanh Thần hậu duệ, tuyệt đối sẽ không lộ ra vẻ mặt này! Bọn họ căm hận Bàn Cổ tinh tử vô cùng, chẳng lẽ chỉ vì Bàn Cổ tinh tử có thanh danh cao hơn bọn họ? Hay vì thực lực của Bàn Cổ tinh tử mạnh hơn bọn họ? Có lẽ có những nguyên nhân đó xen lẫn, nhưng Tô Hàn tin rằng, trong thế giới của tu sĩ, tuyệt đối không thể có người nào hoàn mỹ như vậy.
"Chào chư vị." Bàn Cổ tinh tử hơi ôm quyền, giọng nói của hắn rất êm tai, trông cũng rất lễ phép, không hề tùy tiện hay hung hăng càn quấy, càng làm người ta thêm cảm giác gần gũi. Mà khi hắn ôm quyền, những người phía sau, bất kể là cường giả Thiên Thần cảnh hay Huyền Thần cảnh, cũng đều theo hắn, hướng về phía mọi người, làm một cái lễ ra mắt. Xét trên mọi phương diện, những người cùng cấp như Hàn Trần tinh tử, đều cách xa hắn quá lớn. Giống như Bàn Cổ tinh tử là kiểu người bao dung thiên hạ, đại thiện nhân, đại phú hào, còn đám người Thanh Thần hậu duệ, Hàn Trần tinh tử, chẳng qua chỉ là một đám tiểu lưu manh ngoài đường. Đó là khí chất lan tỏa, cũng là mị lực thể hiện. Nhưng đối với Tô Hàn đã từng trải qua hai kiếp người, càng là loại người này, càng không thể tiếp cận quá gần. Nhất là ở cái thế giới trọng thực lực, bất cứ lúc nào cũng có thể chết này, tuyệt đối không thể một mực tin tưởng bất kỳ ai.
"Thì ra là Bàn Cổ tinh tử." Trên mặt Lưu Ly tiên tử, khó có khi lộ ra nụ cười. Nàng khẽ cúi người, nói: "Mỗi lần gặp mặt, đều là ngươi đi trước hành lễ, có phải là hơi quá đáng rồi không?"
"Ngài là trưởng bối, ta đi trước hành lễ là phải." Bàn Cổ tinh tử phất tay, tòa sen dưới chân dần tan biến, tất cả bọn họ đều đáp xuống mặt đất. Ánh mắt hắn quét qua mọi người, mỗi lần đều gật đầu, cuối cùng dừng lại trên người Tô Hàn. "Vị này là?"
"Ta là ai, Bàn Cổ tinh tử không biết sao?" Tô Hàn cũng nở nụ cười. Nơi này có rất nhiều thế lực hậu bối, đám người Thanh Thần hậu duệ được xem là đứng đầu, Bàn Cổ tinh tử biết thì cũng thôi đi. Nhưng hắn không thể biết hết mọi người, vậy thì tại sao lại hỏi riêng mình là ai? Trông mình, quan trọng hơn những người khác nhiều vậy sao?
"Thật có lỗi." Bàn Cổ tinh tử nhẹ nhàng lắc đầu: "Bế quan đến nay đã trăm năm, hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài, nếu vì vậy mà mạo phạm các hạ, mong các hạ thứ lỗi."
"Ta tên là Tô Bát Lưu." Tô Hàn nhìn chằm chằm Bàn Cổ tinh tử: "Không sai, chính là cái người mà ngươi nghĩ, Tô Bát Lưu quét ngang hết thảy Viện Lâm sứ trong đại sự bái sơn."
"Cái này..." Bàn Cổ tinh tử lộ ra một tia xấu hổ: "Đại sự bái sơn, ta cũng chưa kịp nghe ngóng..."
"Ha ha ha!" Người bên Thanh Thần hậu duệ chợt cười lớn: "Tô Bát Lưu, ngươi thật sự nghĩ ngươi có chút danh tiếng, thì mỗi người trong Thượng Đẳng tinh vực này đều sẽ biết ngươi sao? Ngươi không khỏi cũng tự đề cao bản thân quá rồi!"
"Ít nhất, các ngươi biết ta, không phải sao?" Tô Hàn khinh thường cười một tiếng: "Hơn nữa, các ngươi biết ta còn trước khi ta nổi danh, vậy rốt cuộc là thân phận của ta thấp, hay là còn chấp nhận được?"
"Hừ!" Vẻ mặt Thanh Thần hậu duệ lạnh đi. Ý trong lời nói này chính là, Tô Bát Lưu và bọn họ đều là người cùng cấp bậc. Nếu hắn có thân phận thấp, thì đám thần linh hậu duệ chẳng phải cũng là thân phận thấp? Dù chỉ là 'còn chấp nhận được' thôi cũng khiến bọn họ cảm thấy tổn thương giá trị bản thân!
"Đương nhiên, Bàn Cổ tinh tử không biết ta cũng không sao, ngược lại về sau, ngươi nhất định sẽ biết ta." Tô Hàn lại nói.
Bàn Cổ tinh tử mấp máy môi một chút, nói: "Lần này đến đây, là muốn hỏi chư vị một chút, nơi này có rất nhiều phàm nhân bị mang đi, chư vị có ai thấy không? Vì sao không ngăn cản bọn họ?"
Tô Hàn hơi ngẩn ra, bỗng nhiên nhìn Bàn Cổ tinh tử! Vốn cho rằng, hắn cũng sẽ giống đám thần linh hậu duệ này, nhưng phong cách làm việc của hắn lại khác hoàn toàn với dự đoán của Tô Hàn.
"Ý ngươi là gì?" Thanh Thần hậu duệ nhíu chặt mày: "Bàn Cổ tinh tử, đừng tưởng rằng Tinh tử chỉ có bốn người, địa vị của các ngươi liền cao hơn chúng ta ở đâu!"
"Ta chỉ hỏi một chút, cũng không có ý gì khác, ngươi đừng hiểu lầm." Thanh âm của Bàn Cổ tinh tử hết sức ôn hòa.
"Hiểu lầm?" Thanh Thần hậu duệ hừ lạnh: "Rốt cuộc là vì sao bọn họ bị mang đi, rồi sẽ có kết cục thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết? Còn cố ý giả bộ người tốt ở đây, chất vấn chúng ta? Ngươi dựa vào cái gì?"
Bàn Cổ tinh tử ngẩn người, cuối cùng nói một câu: "Thật xin lỗi, ta thật không biết, mong chư vị giải thích cho một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận