Yêu Long Cổ Đế

Chương 6527: Chuyển biến

"Xoẹt!!! "
Thân thể Hắc Vụ Viên Hầu vốn không phải ngưng tụ, theo lý thuyết những đòn công kích thông thường không có tác dụng gì với nó.
Nhưng giờ phút này, mắt thường có thể thấy! Thiên Diệt Lưu Ly kiếm chém vào tay Hắc Vụ Viên Hầu khiến tay cầm trong nháy mắt bị chia làm hai nửa! Mà đối với Tô Hàn, hắn căn bản không dùng bao nhiêu sức lực! Trường kiếm không hề giảm tốc, đầu tiên là cắt rời tay cầm của Hắc Vụ Viên Hầu, sau đó theo cánh tay kia tốc độ cao hạ xuống. Cho đến cuối cùng, cả bả vai của nó cũng bị chia cắt! Hắc Vụ Viên Hầu rõ ràng biết, bạch y nhân này khác biệt một trời một vực so với lúc trước. Bàn tay còn lại của nó xòe ra, khói đen tràn ngập, muốn ngăn thanh trường kiếm rực rỡ kia lại. Nhưng sức mạnh của Thiên Diệt Lưu Ly kiếm chính là ở chỗ đó! Bỏ qua phòng ngự! Nó đại diện cho việc, trừ phi không thể đánh trúng đối phương, nếu không bất cứ phòng ngự hay thủ đoạn nào, cũng không thể chống lại sự sắc bén của thanh kiếm này!
"Phập!"
Không giống tiếng xé rách thân thể, mà là tiếng trầm vang lên khi khói đen dày đặc bị lưỡi kiếm chém ra! Nhậm Vũ Sương, Đoàn Ý Hàm, Lam Nhiễm… Các nàng đều có thể thấy, Hắc Vụ Viên Hầu trước đó có thể tùy ý tấn công, dễ dàng đánh chết các nàng. Nhưng giờ phút này lại bị trường kiếm của Tô Hàn chém thành hai nửa! Một lượng lớn khói đen tràn ra, thân thể Hắc Vụ Viên Hầu hoàn toàn tan biến. Chỉ có hai đạo ánh sáng đỏ ngầu rơi ra từ trong mắt nó. Tô Hàn thấy rõ, đó là hai khối tinh thạch ẩn chứa huyết dịch! Khói đen không phải trọng điểm, hai khối tinh thạch này mới là vật phẩm quan trọng nhất duy trì hình thái biến ảo của Hắc Vụ Viên Hầu!
“Trong Nam Hải thánh cảnh này, bất kỳ vật phẩm nào trông cũng thật quỷ dị.” Tô Hàn thầm nghĩ.
Hắn không lấy hai khối tinh thạch, cũng có thể nói là không có thời gian để lấy. Từ lúc hắn tiếp xúc với Hắc Vụ Viên Hầu đến khi đánh chết nó, thực ra chỉ trong nháy mắt. Và hắn làm được những điều này, bản thân chỉ chiếm một phần trăm công lao, hoặc là ít hơn. Còn lại đều là nhờ Thiên Diệt Lưu Ly kiếm!
"Rống!!!""Ngao!!! "
Xung quanh vẫn có rất nhiều hung thú liều mạng lao tới, thề phải xé Tô Hàn thành từng mảnh. Nhưng Tô Hàn bây giờ đã khác xưa rất nhiều. Hắn không chỉ khoác lên mình truyền kỳ Thánh Khải, mà còn có khả năng giết chết đám hung thú này!
"Các ngươi cho rằng ta vẫn là ta của trước đây?"
Tô Hàn đột ngột quay người, trường kiếm đâm vào bụng một con hung thú, chém mạnh ra! Sau những nhẫn nhịn bức bối vô tận, sự chém giết vô cùng thuần thục này khiến hắn thấy vô cùng sảng khoái! Thậm chí tràn đầy phấn khởi! Và theo thời gian trôi, nơi đây dường như trở thành chiến trường của một mình hắn.
"Tô Hàn!"
Đến khi giọng nói của Đoàn Ý Hàm vang lên, Tô Hàn mới dừng tay. Hai mắt hắn hơi đỏ, có tơ máu quấn quanh. Khi quay đầu lại, hắn thấy bầy hung thú phủ kín cả đất trời trước kia giờ chỉ còn lại lác đác vài con. Mấy con hung thú không sợ chết này có vẻ đã bị Tô Hàn đánh cho sợ rồi. Thấy Tô Hàn nhìn mình, chúng lại phát ra tiếng kêu quái dị rồi nhanh chóng bỏ chạy.
"Tô Hàn, ngươi…ngươi không sao chứ?"
Đoàn Ý Hàm và những người khác cuối cùng có cơ hội theo khe hở đó đi ra, vội vàng chạy tới trước mặt Tô Hàn. Mặc dù mối nguy đã hết, Đoàn Ý Hàm vẫn lo lắng nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tô Hàn.
"Không có gì."
Tô Hàn khẽ lắc đầu rồi hít sâu một hơi. Tay hắn cầm trường kiếm hơi run vì đã dùng quá nhiều sức. Lam Nhiễm và những người khác nhìn Tô Hàn rồi nhìn Thiên Diệt Lưu Ly kiếm trong tay hắn. Muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
"Chư vị, còn định đứng ngây ra đó sao?"
Tô Hàn ngẩng đầu, nhìn về phía khe hở nơi Bỉ Mông thần quốc và người Sở gia đang đứng. "Tuy nói Tô mỗ đã mở đường cho các ngươi, nhưng không cần phải nói cảm ơn, ai bảo chúng ta đều là người một nhà đâu?"
Nghe vậy, vẻ mặt Bỉ Nghiễm sa sầm. Sở gia cũng có vài thiên kiêu há miệng, muốn nói gì đó nhưng bị Sở Thiên Hùng trừng mắt liếc lại.
"Làm người phải có lòng biết ơn!"
Nhậm Vũ Sương hừ lạnh: “Mặc kệ Tô Hàn có vì các ngươi hay không, ít nhất là hắn đã dọn sạch đám hung thú này, để các ngươi có cơ hội rời đi!” "Cho dù Tô Hàn không đến, chúng ta đợi bắt lại thanh trường kiếm này cũng có thể tự mình giết ra ngoài, chẳng cần hắn giúp đỡ!" Bỉ Nghiễm vẫn không phục.
"Chỉ với cấm chế tạo nghệ của Sở Lăng thì phải đến bao giờ hắn mới nghiên cứu triệt để cấm chế này?" Nhậm Vũ Sương liền phản bác.
Bỉ Nghiễm nhìn chằm chằm nàng một lúc. Đột nhiên nói: "Lục công chúa có vẻ khác xa với những gì đồn đại, khi trước ngươi cùng Tô Hàn cử hành hôn lễ, ngươi đã nói trước mặt nhiều người rằng chưa từng thích Tô Hàn, thậm chí thái độ của ngươi còn hận hắn đến tận xương." "Sao giờ lại liên tục giúp Tô Hàn nói chuyện, ngược lại thành Lục công chúa đây?"
Vẻ mặt Nhậm Vũ Sương không thay đổi, vẫn lạnh lùng như thường ngày. "Giúp Tô Hàn nói chuyện là vì hiện tại ta và Tô Hàn là một đội, vả lại ta đều nói sự thật."
Nhậm Vũ Sương nói: "Thêm một điều nữa, ta đã nói trước đó, mặc kệ quan hệ giữa ta và Tô Hàn là như thế nào, ít nhất trong mắt các sinh linh vũ trụ, hắn là vị hôn phu trên danh nghĩa, ta là thê tử trên danh nghĩa!"
Không đợi Bỉ Nghiễm mở miệng.
Nhậm Vũ Sương nói tiếp: “Ngươi tò mò như vậy, bằng không đi hỏi phụ hoàng ta thử? Nếu hắn không thừa nhận thân phận phò mã gia của Tô Hàn, thì coi như lời ta nói hôm nay là đánh rắm, thế nào?” Vẻ mặt Bỉ Nghiễm lập tức hung tợn! Hỏi Băng Sương đại đế? Hắn chán sống rồi sao! Dù hắn chỉ đang giễu cợt Nhậm Vũ Sương. Cho dù hắn thật sự tò mò về chuyện này, cũng tuyệt đối không dám chạy đến trước mặt Băng Sương đại đế để hỏi! Với sự tán thưởng của Băng Sương đại đế dành cho Tô Hàn, cả vũ trụ này khó tìm ra ai sánh bằng. Hắn muốn tác hợp cho Tô Hàn và Nhậm Vũ Sương, sao lại đi quan tâm đến suy nghĩ của Nhậm Vũ Sương? Ngay cả cảm nhận của Nhậm Vũ Sương còn không để ý, huống chi là người ngoài như Bỉ Nghiễm! Trong mắt Băng Sương đại đế, đây là chuyện tuyệt đối không cho phép nhắc đến. Bỉ Nghiễm biết Nhậm Vũ Sương đang dùng Băng Sương đại đế để dọa hắn, nhưng hắn có thể làm gì? Đó là Băng Sương đại đế! Ngay cả quốc chủ cũng mấy lần dặn dò, ngàn vạn lần đừng đắc tội Băng Sương đại đế!
"Nói mấy lời vô nghĩa này chỉ lãng phí thời gian của bản điện thôi!" Bỉ Nghiễm hừ lạnh một tiếng. Thân hình đã biến trở lại cao ba mét như thường, đôi mắt to lớn nhìn chằm chằm về phía Tô Hàn.
"Tô Hàn, ngàn vạn lần bảo toàn tính mạng của bản điện, nếu bản điện có gì sơ xuất, thì bằng thân phận hai nước quý tế, ngươi không gánh nổi đâu, hiểu chưa?"
Bốn chữ hai nước quý tế được Bỉ Nghiễm nhấn mạnh, sự chế giễu rõ ràng cực độ. Thấy vậy, mắt Tô Hàn sáng lên, lộ ra nụ cười.
“Xin So Quảng điện hạ yên tâm, nếu Tô mỗ có chết ở Nam Hải thánh cảnh này, trước khi chết, nhất định sẽ kéo các ngươi cùng chôn!” Đồng tử Bỉ Nghiễm co rụt lại! Lời đã đến miệng lại mạnh mẽ nuốt xuống. Hắn phất tay áo, dẫn người của Bỉ Mông thần quốc đi thẳng về phía xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận