Yêu Long Cổ Đế

Chương 6585: Đổi tính rồi?

"Chương 6585: Đổi tính rồi?"
"Lục công chúa?" Nam Cung Ngọc hơi ngẩn ra, chợt hồ nghi nhìn Tô Hàn.
Giống như Nhậm Thanh Hoan, Lạc Ngưng, và cả Hạ Lam, đều nhíu mày, vô thức cảm thấy chuyện này không thích hợp.
Lục công chúa thì cứ là Lục công chúa, tại sao Tô Hàn lại... xấu hổ đến thế?
Hơn nữa.
Vị Lục công chúa này, là vô tình đi ngang qua hay cố ý chờ bọn họ ở đây?
Người trước thì thôi đi.
Nếu là người sau, với thân phận cao quý của đối phương, tại sao phải đến nghênh đón nhóm người mình?
Là vì Tô Hàn sao?
Giác quan thứ sáu của phụ nữ lập tức mách bảo Nam Cung Ngọc và những người khác rằng... chuyện này không đơn giản!
"Có phải ngươi đang giấu diếm chúng ta chuyện gì không?"
Nhậm Thanh Hoan lên tiếng trước, đôi mắt sáng chăm chú nhìn Tô Hàn, dường như lóe lên một thứ "hào quang" gọi là cơ trí.
"Cái này..." Tô Hàn càng thêm xấu hổ.
Hắn không ngờ Nhậm Thanh Hoan lại đến đây chặn đường mình.
Việc đã đến nước này, không thừa nhận cũng không được.
"Quan hệ của ngươi và vị Lục công chúa này, e rằng không hề đơn giản?"
Nam Cung Ngọc vừa nói, đầu ngón tay vừa rơi xuống eo Tô Hàn, vẻ mặt xinh đẹp càng tràn ngập vẻ đe dọa.
Ngược lại Lạc Ngưng và Hạ Lam chỉ mỉm cười đứng đó, không tỏ vẻ không hài lòng.
Mỗi người một tính cách khác nhau.
Nếu Nam Cung Ngọc và Nhậm Thanh Hoan giống Nam Cung Ngọc và Hạ Lam, vậy thì Tô Hàn...
Ừm, sẽ bớt lo xa hơn nhiều.
"Ta đã thành thân với nàng trong vũ trụ."
Thấy hành cung càng lúc càng gần, sắp đến nơi.
Tô Hàn chỉ còn cách nói: "Ta không nói trước với các ngươi, khụ khụ... là sợ các ngươi suy nghĩ nhiều."
"Suy nghĩ nhiều?" Nam Cung Ngọc nhướng mày: "Đã đến mức thành thân rồi, chúng ta còn có thể suy nghĩ nhiều sao? Ngươi được lắm Tô Hàn, dám giấu bọn ta chuyện này, hôm nay nếu vị Lục công chúa kia không chủ động xuất hiện, ngươi định kim ốc tàng kiều đến bao giờ?"
"Không phải, ta thật không cố ý giấu các ngươi, chỉ là muốn tìm cơ hội thích hợp để nói..."
Tô Hàn thấy áp lực cực lớn kéo đến từ mọi phía, trán dần dần đổ mồ hôi lạnh.
"Thật ra không như các ngươi nghĩ đâu, ta lấy Nhậm Vũ Sương là vì Thánh Đạo Đế thuật."
"Chắc các ngươi không biết Thánh Đạo Đế thuật, nhưng Hỗn Độn Chí Tôn Kinh các ngươi chắc chắn biết, đó là bộ công pháp Yêu Long đế thuật và Khô Mộc đế thuật của ta thuộc về."
"Nhậm Vũ Sương có Thánh Đạo Đế thuật, nhưng chỉ có thể thông qua... thông qua chuyện đó để truyền lại cho ta, chắc các ngươi hiểu ta nói chuyện gì mà, phải không?"
"Thật không phải ta muốn đi hái hoa ngắt cỏ trong vũ trụ đâu, nhưng dù sao ta cũng là đàn ông, nếu đã nhận được lợi ích từ người ta thì chắc chắn không thể phụ người ta, cho nên..."
"Khụ khụ, chúng ta đã thành thân."
Tô Hàn nói nhanh như gió, có vẻ hơi lộn xộn, giống như đang trốn tránh điều gì.
Mặt hắn đỏ bừng, không dám đối diện với Nam Cung Ngọc và những người khác, cảm giác tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Từ khi vào vũ trụ, dù gặp chuyện lớn hay nhỏ.
Tình huống khiến hắn căng thẳng như bây giờ, thật sự không nhiều.
Nhậm Thanh Hoan và Nam Cung Ngọc nghe Tô Hàn bịa chuyện, bịa lý do, lòng đầy khinh bỉ.
Sau khi Tô Hàn nói xong.
Nam Cung Ngọc hừ nhẹ nói: "Ngươi nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ xem, cứ như một tên đàn ông bội bạc!"
Khóe mắt Tô Hàn giật giật, toàn thân vô lực.
Đúng là vậy.
Hắn cũng cảm thấy mình giống một gã đàn ông bội bạc.
Dùng những lý do thừa thãi để giải thích một chuyện rõ ràng không cần phải nói, nhưng lại không thể không nói.
Ít nhất trong vũ trụ có rất nhiều người biết.
Trước khi Tô Hàn quan hệ với Nhậm Vũ Sương, Tô Hàn thật sự vô cùng kháng cự cuộc hôn nhân này.
Nhưng giờ, tình cảm đã thay đổi, Tô Hàn lại cảm thấy có lỗi với Nam Cung Ngọc và Nhậm Thanh Hoan.
Cái gọi là đàn ông bội bạc của hắn, có vẻ như không chỉ phụ lòng Nam Cung Ngọc và những người khác, mà còn có cả Nhậm Vũ Sương.
"Chỉ có mỗi vị Lục công chúa này thôi sao?" Nam Cung Ngọc bỗng hỏi.
Tô Hàn khựng lại, cảm giác mình muốn nổ tung tại chỗ.
Việc giữa Nhậm Vũ Sương và mình đúng là bị ép buộc.
Thế còn Đoàn Ý Hàm thì sao?
Chẳng lẽ quốc chủ Truyền Kỳ và Hoàng hậu Nạp Lan dùng thuốc Xuân Minh gì đó ép buộc Tô Hàn với Đoàn Ý Hàm sao?
Đừng nói rằng ban đầu là cứu Đoàn Ý Hàm nên hai người mới có quan hệ này.
Tô Hàn biết rõ đó là kết quả như thế nào, hoàn toàn có thể không cứu!
Huống chi.
Nữ tử gặp khó khăn trên đời này nhiều vô kể, có phải ai hắn cũng cứu được đâu?
"Xem ra còn người khác nữa."
Nhậm Thanh Hoan bước tới, chậm rãi đến trước mặt Tô Hàn.
"Ta cho rằng việc vị Lục công chúa xuất hiện không phải là để nghênh đón chúng ta mà là muốn dằn mặt chúng ta."
"Nếu ngươi có thêm hồng nhan tri kỷ nào khác trong vũ trụ, ta mong ngươi nói trước để tránh việc chúng ta lại bị dằn mặt lần nữa."
"Đúng vậy." Nam Cung Ngọc cúi đầu: "Dù sao đây không phải Ngân Hà tinh không, đây không phải nhà của chúng ta."
Tô Hàn hơi chấn động.
Hắn quay sang nhìn Hạ Lam và Lạc Ngưng, phát hiện nụ cười trên mặt hai cô gái lúc này cũng đã biến mất.
Thay vào đó là một nỗi cô đơn.
"Còn một người tên Đoàn Ý Hàm... là tiểu công chúa của Truyền Kỳ thần quốc."
Tô Hàn hít một hơi thật sâu: "Ta và Đoàn Ý Hàm vẫn chưa cử hành hôn lễ, nhưng đã có vợ chồng chi thực, nàng cũng như các ngươi, là người rất dịu dàng, sẽ không dằn mặt các ngươi đâu."
"Quả nhiên." Nam Cung Ngọc cười tự giễu: "Vậy, Truyền Kỳ thần quốc và Băng Sương thần quốc đối xử tốt với ngươi như vậy, cũng là vì ngươi là phò mã của hai thần quốc này?"
"Không thể nói như vậy..."
Tô Hàn muốn giải thích gì đó, chợt thấy tòa hành cung trắng như tuyết kia đã đến gần.
"Bái kiến Lục công chúa."
"Bái kiến Lục công chúa."
Những người xung quanh vội vàng cúi người hành lễ với Nhậm Vũ Sương ở trước hành cung.
Nhưng ánh mắt Nhậm Vũ Sương lại lướt qua Tô Hàn, luôn dò xét trên người Nam Cung Ngọc và những người khác.
Khoảnh khắc đó, thời gian như mất đi ý nghĩa.
Tô Hàn cảm thấy không khí như đông đặc, hắn sắp không thở nổi.
Những người như Thẩm Ly, Diệp Tiểu Phỉ cũng xấu hổ đứng đó, nhất thời không biết mở miệng thế nào.
Còn Nam Cung Ngọc và những người khác.
Dù thân phận có kém Nhậm Vũ Sương, nhưng biết được mối quan hệ của Tô Hàn và Nhậm Vũ Sương, họ lại chẳng biết dũng khí từ đâu tới, nhìn thẳng vào Nhậm Vũ Sương.
Ánh mắt kiên định, không hề dao động!
Không biết đã qua bao lâu.
Nhậm Vũ Sương đột nhiên bước ra, bóng dáng tuyệt mỹ từ từ bước đến chỗ không người rồi dừng lại trước mặt Tô Hàn và Nam Cung Ngọc. Nàng mấp máy môi, khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng hành lễ với Nam Cung Ngọc và Nhậm Thanh Hoan.
"Vũ Sương xin chào các tỷ tỷ."
Khung cảnh này tôn lên khí chất riêng biệt của từng nữ tử, như một bức tranh tuyệt đẹp, vĩnh hằng dừng lại ở đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận