Yêu Long Cổ Đế

Chương 1100: Yêu ngôn hoặc chúng, cút! (tiếp tục cầu phiếu đề cử ~)

"Ha ha ha..."
Thấy Thẩm Ly và Lăng Tiếu đáp lời, lại còn tỏ vẻ tùy ý, đám người Nguyên Lăng nhất thời cười phá lên.
"Lão phu thật sự không hiểu, hai người các ngươi lấy đâu ra tự tin vậy?"
Nguyên Lăng lộ rõ vẻ khinh thường: "Cái gọi là Tử Yêu vương Thẩm Ly, lão phu cũng không muốn nói nhiều, dù sao cũng không có giao thiệp gì với ngươi, nhưng còn Lăng Tiếu ngươi, làm công tử Lăng gia thì đúng, nhưng điều đó không có nghĩa thực lực ngươi mạnh cỡ nào! Khi tham gia thi đấu tông môn, ngươi mới tu vi gì, giờ lại cuồng ngôn muốn một chọi hai, còn là yêu thú Long Hoàng cảnh?"
"Thật là lời nói vô căn cứ!"
Mạc Thanh Hải cũng cười lạnh nói: "Lăng Tiếu, nếu phụ thân ngươi biết ngươi mạo danh là trang hảo hán như vậy, sợ là sẽ tức đến thổ huyết mất? Ha ha ha..."
"Chư vị, các ngươi có biết con ruồi là gì không?"
Lăng Tiếu vẫy tay bên tai, rồi nói: "Chính là giống như các ngươi ấy, bô bô nói mãi, nhưng không nói được câu nào hay."
"Càn rỡ!"
Mạc Thanh Hải sắc mặt lạnh lẽo: "Lăng Tiếu, ngươi biết thân phận của ngươi không? Tô Bát Lưu nói thế thì còn chấp nhận được, ngươi là cái thá gì, mà dám nhục mạ lão phu?"
"Nếu không phải xem ngươi tuổi tác đã cao, ta đã sớm đánh ngươi rồi, ngươi tin không?" Lăng Tiếu lười biếng nói, không hề có vẻ tức giận.
"Tốt, tốt, tốt, thật đúng là nghé con mới đẻ không sợ hổ!"
Mạc Thanh Hải tức giận đến đỏ mặt: "Ta thấy các ngươi ở Phượng Hoàng tông, không học được gì, chỉ được cái thói ăn nói ngông cuồng."
"Không có thời gian nói nhảm với ngươi ở đây, ô uế miệng ta."
Lăng Tiếu mất kiên nhẫn phẩy tay, rồi cùng Thẩm Ly đồng thời, thân ảnh chợt lóe, hướng về phía Yêu Thú sâm lâm mà đi.
Nhìn hai người biến mất, mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
"Đó là Tử Yêu vương Thẩm Ly và Trảm Thần vương Lăng Tiếu sao?"
"Hai đánh bốn? Thật sự có thực lực đó, hay chỉ là mạo danh là trang hảo hán?"
"Nghe nói Trảm Thần vương Lăng Tiếu có thể chất đặc thù, nhưng mới bao lâu chứ? Khi thi đấu tông môn, hắn chỉ là Long Thần cảnh, mấy năm, chẳng lẽ hắn đã đột phá Long Hoàng cảnh rồi sao? Không thể nhanh như vậy được?"
"Nếu không phải thật sự có thực lực, thì chính là đi chịu chết, cứ chờ xem đi!"
...
Trong một khu rừng ở Yêu Thú sơn mạch.
"Ầm ầm!"
Tiếng động lớn vang lên không ngừng, cái bóng dáng màu xanh khổng lồ, như một ngọn núi cao ngất, tốc độ nhanh chóng, thật khó mà hình dung.
Đó chính là Cự Lân Yêu Mãng!
Phía trước Cự Lân Yêu Mãng, đã có tới mấy trăm người đang bị truy đuổi, những người này gần như vừa thấy Cự Lân Yêu Mãng, lập tức bỏ chạy.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại có yêu thú Long Hoàng cảnh xuất hiện ở đây!"
"Trời ơi, chúng ta chết chắc rồi, vốn dĩ với thực lực Long Thần cảnh hậu kỳ của ta, hoàn toàn có thể tiến thẳng vòng đầu tiên, dù không thể trở thành thân truyền đệ tử, ít nhất cũng thành đệ tử bình thường, giờ thì đừng nói gì đệ tử hay không, mạng cũng khó giữ được."
"Phượng Hoàng tông, lẽ nào vẫn không phát hiện ra nguy hiểm ở đây sao?"
"Sao có thể không phát hiện chứ?"
Trong lúc tuyệt vọng, một người đàn ông trung niên nghiến răng nghiến lợi nói: "Khí tức của Cự Lân Yêu Mãng này không hề che giấu, Tô Bát Lưu bọn họ chắc chắn biết, nhưng họ lại không quan tâm, coi chúng ta như người chết, uổng công ta sùng bái hắn như vậy, sớm biết thế thì không nên đến tham gia cái cuộc kiểm tra vớ vẩn này!"
"Ngươi quá khích rồi."
Một thanh niên vừa chạy vừa cau mày nói: "Có lẽ Tô tông chủ đã phái cao thủ đến cứu chúng ta."
"Cao thủ? Ha ha ha, cái gì là cao thủ? Ngươi nói cho ta biết xem, cái gì mới gọi là cao thủ?"
Người đàn ông trung niên kia mặt mày méo mó, gần như gào lên: "Ngươi nhìn phía sau xem, đó là yêu thú Long Hoàng cảnh, Long Hoàng cảnh đấy! Phượng Hoàng tông có Long Hoàng cảnh sao? Trước đây bên ngoài đồn, người có tu vi cao nhất Phượng Hoàng tông chỉ có Tô Bát Lưu, ta lúc ấy còn ôm một chút ảo tưởng, cảm thấy Phượng Hoàng tông sẽ có cường giả, giờ xem ra hoàn toàn là vớ vẩn!"
"Ngươi nên điều chỉnh lại tâm tính đi." Thanh niên kia khuyên nhủ.
"Mọi người nghe lệnh, vòng hai kiểm tra...tiếp tục!" Đúng lúc này, giọng của Liên Ngọc Trạch vang lên.
Nghe thấy vậy, mấy trăm người đang bỏ chạy đều biến sắc, ngay cả thanh niên kia cũng tái mặt.
"Nghe thấy chưa? Mọi người nghe thấy rồi chứ? Ha ha ha, đây là Phượng Hoàng tông mà các ngươi muốn gia nhập đấy!"
Người đàn ông trung niên kia lại nói: "Nguy cơ lớn như vậy mà Phượng Hoàng tông vẫn để chúng ta tiếp tục kiểm tra, mạng của chúng ta không phải là mạng người sao? Có yêu thú Long Hoàng cảnh, chúng ta kiểm tra thế nào? Đi chịu chết à? Điều ta hối hận nhất đời này là tham gia cuộc kiểm tra này!"
"Yêu ngôn hoặc chúng, nếu ngươi hối hận, vậy thì cút đi!"
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên, ngay sau đó, hư không ầm một tiếng, trực tiếp bị xé toạc, một bàn tay khổng lồ từ trong đó vươn ra, từ đỉnh đầu đám người lướt qua, rồi tóm lấy cái đầu to lớn của Cự Lân Yêu Mãng!
Tiếp theo, trong ánh mắt kinh ngạc của mấy trăm người, bàn tay kia dùng sức, thân thể cao lớn của Cự Lân Yêu Mãng liền bị nhấc bổng lên.
"Súc sinh, cút!"
Tiếng hừ lạnh lại vang lên, bàn tay vung mạnh, chỉ nghe phịch một tiếng, thân thể Cự Lân Yêu Mãng bị ném văng ra xa, rơi xuống đất bụi mù mịt, vô số cây cối bị nó phá hủy.
Mấy trăm người trợn tròn mắt, bọn họ nhìn rõ ràng, con Cự Lân Yêu Mãng cao ngàn trượng lăn mấy trăm vòng mới dừng lại!
Hơn nữa, khi dừng lại, Cự Lân Yêu Mãng không hề nổi điên, cũng không trực tiếp tấn công, mà có vẻ vô cùng kiêng kị, nhìn chằm chằm phía trước, lưỡi rắn khổng lồ liên tục phun ra nuốt vào.
"Chuyện này..."
Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bọn họ không thể tin được, đây là yêu thú Long Hoàng cảnh đấy!
Vậy mà bị túm lấy đầu rồi ném ra xa hàng chục dặm? Sức mạnh đó lớn đến cỡ nào? Tu vi đó cường hãn đến mức nào?
"Rầm!"
Người đàn ông trung niên nói lúc trước hung hăng nuốt nước bọt, không kìm được quay đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy một ông lão mặc áo tím đang đứng giữa hư không, bình tĩnh nhìn hắn, khi hắn nhìn ông lão, thì ông lão cũng nhìn hắn.
"Tử Yêu vương...Thẩm Ly!" Người đàn ông trung niên trong lòng run lên.
"Vừa nãy mở miệng, chính là ngươi?"
Thẩm Ly nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên này, thản nhiên nói: "Cút đi, lão phu không phế tu vi của ngươi, nhưng trong ba hơi thở, ngươi còn không rời khỏi tầm mắt của lão phu, thì đừng trách lão phu vô tình."
Ps: 10c này con tác viết sai 9 tả nhiều quá… cạn lời.✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối
Bạn cần đăng nhập để bình luận