Yêu Long Cổ Đế

Chương 6540: Biến cố

Nguy cơ sinh tử như cơn gió lạnh, từ trên xuống dưới bao phủ lấy Sở Ngưng Yên. Cảm nhận được cái lạnh buốt truyền đến từ cổ, Sở Ngưng Yên hoàn toàn nín thở, khuôn mặt sưng đỏ của nàng giờ phút này trông lại tái nhợt đến mâu thuẫn.
"Giết chết nàng!" Đoàn Ý Hàm lóe lên, đứng cạnh Nhậm Vũ Sương.
"Tiện nhân này, không biết Tô Hàn rốt cuộc đắc tội nàng ở chỗ nào, mà lại không ưa Tô Hàn đến vậy, thật đúng là coi mình là bảo bối, cảm thấy thiếu nàng không được hay sao?"
"Ta..." Vẻ mặt Sở Ngưng Yên biến đổi, vội vàng muốn lên tiếng.
"Ngươi cái gì mà ngươi?" Đoàn Ý Hàm lại hừ lạnh nói: "Cũng bởi vì Tô Hàn đoạt thanh trường kiếm kia? Ngươi tự hỏi lương tâm, chính là Tô Hàn không đi qua, các ngươi liền có năng lực mở cấm chế, cầm được thanh trường kiếm kia sao?"
Sở Ngưng Yên mí mắt giật giật, không nói gì.
Chỉ nghe Đoàn Ý Hàm lại nói: "Tô Hàn không những lấy được trường kiếm, mà còn dùng nó mở đường, đánh giết hơn nửa số hung thú, mở ra con đường sống cho các ngươi."
"Ngươi ngược lại hay rồi, không cảm kích thì thôi, còn xem Tô Hàn như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt!"
"Đừng trách Nhậm Vũ Sương nói khó nghe, một con thứ yếu như ngươi của Sở gia, có tư cách gì mà ở đây ngang ngược càn rỡ!"
Dứt lời, Đoàn Ý Hàm đột ngột đưa tay. Một thanh chủy thủ đen tuyền xuất hiện trong tay nàng, trong nháy mắt đâm vào bụng Sở Ngưng Yên!
Mọi phòng ngự trên người Sở Ngưng Yên đều bị sức công phá mạnh mẽ của chủy thủ này làm cho tan biến. Chỉ nghe "phụt" một tiếng, máu tươi bắn tung tóe, kèm theo tiếng kêu thảm thiết đầy đau đớn của Sở Ngưng Yên.
"Tô Hàn cân nhắc việc chúng ta cùng là người trong vũ trụ, nên đồng tâm hiệp lực tại Nam Hải thánh cảnh này, cùng nhau chống lại nguy nan, tìm kiếm tạo hóa, cho nên mới luôn không làm gì ngươi."
"Hắn để ý đến sinh tử của ngươi, mà ngươi lại xem hắn như mèo bệnh?"
Đoàn Ý Hàm hung hăng rút dao găm ra, rồi lại một lần nữa đâm vào người Sở Ngưng Yên.
"Đã như vậy, vậy bản công chúa dùng mạng ngươi để giết gà dọa khỉ, xem ai còn dám càn rỡ nữa!"
"Tiểu công chúa khai ân!"
"Đoàn Ý Hàm ngươi dám!"
"Tiểu công chúa hạ thủ lưu tình!"
Mắt thấy dao găm của Đoàn Ý Hàm đâm về mi tâm Sở Ngưng Yên, tất cả mọi người của Sở gia đều biến sắc! Sở Ngưng Yên tuy không phải thiên kiêu mạnh nhất của Sở gia, nhưng nàng vẫn là huyết mạch thủ túc với bọn họ. Tình thân đó, không gì so sánh được với thế lực Thần Quốc. Sức ngưng tụ của gia tộc, có khi còn mạnh hơn cả thập đại Thần Quốc.
"Ầm ầm ầm..." Trong nháy mắt này, tất cả mọi người Sở gia, bao gồm cả Sở Thiên Hùng, đều bùng nổ tu vi. Nhưng khi bọn họ chưa kịp ra tay, thì thấy dao găm của Đoàn Ý Hàm bỗng nhiên lướt qua mi tâm Sở Ngưng Yên, rồi đâm thẳng vào sau lưng nàng! Trong màn cát vàng đầy trời, một cái đuôi màu nâu đậm bỗng nhiên từ trong cát bắn ra, va chạm với dao găm của Đoàn Ý Hàm!
"Phụt phụt!" Âm thanh da thịt bị đâm thủng lại vang lên. Một tiếng kêu gào thê lương phát ra từ trong cát vàng.
"Ừm?" Mọi người Sở Thiên Hùng trừng lớn mắt, đồng thời tim đập loạn nhịp! Bọn họ rốt cuộc hiểu... Nếu Đoàn Ý Hàm thật muốn giết Sở Ngưng Yên, không đến mức lãng phí thời gian như vậy! Tất cả những hành động vừa rồi hoàn toàn chỉ là vì cho Sở Ngưng Yên một bài học. Mà mục đích chính, là dụ con sinh vật màu nâu đậm kia!
"Xoẹt!!!". Một móng vuốt to lớn đột nhiên nhô ra từ trong cát vàng, đánh thẳng vào ót Sở Ngưng Yên. Nhậm Vũ Sương ngay lúc đó phất tay, bóp cổ Sở Ngưng Yên, kéo nàng qua một bên. Đoàn Ý Hàm thì bùng nổ tu vi, cầm dao găm lao ra, trực tiếp xuyên thủng móng vuốt kia! Nhưng lần này, nàng không rút dao găm ra, mà mang theo móng vuốt hung hăng kéo ra ngoài một phát!
Ngay lập tức, một bóng người to lớn dài hơn mười trượng bị kéo ra từ trong cát vàng! Đó là một con thằn lằn to lớn! Toàn thân nó màu nâu, tựa như mới từ Huyết Trì nhuộm xong, trên người đầy những hoa văn nối tiếp nhau. Nhìn hình dạng thì đúng là thằn lằn, nhưng nó chỉ có một con mắt, mà lại mọc ngay giữa đầu, trông cực kỳ quái dị. Khi Đoàn Ý Hàm kéo nó ra, móng vuốt nó hung hăng quật một cái, lại mạnh mẽ khiến dao găm bị xé thành hai mảnh! Đồng thời. Thân thể màu nâu vốn có của nó, giờ phút này nhanh chóng mờ đi, cuối cùng biến thành màu sắc giống cát vàng, hòa vào trong bão cát đầy trời, biến mất không thấy đâu nữa.
"Ừm?" Đôi mày thanh tú của Đoàn Ý Hàm nhíu lại. Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong nháy mắt. Tốc độ ẩn thân của thằn lằn quá nhanh, thêm việc thần niệm ở đây mất tác dụng, nhất thời nàng không tìm được đối phương trốn ở đâu. Biến cố bất ngờ này khiến nhịp tim của mọi người ở đây đều tăng lên. Nguy cơ bên trong Nam Hải thánh cảnh đã nhiều mà còn quỷ dị. Tình cảnh ác liệt trước mắt, thằn lằn xuất hiện dường như chỉ mới bắt đầu.
"Đa tạ Lục công chúa xuất thủ cứu giúp." Sở Ngưng Yên đột nhiên lên tiếng.
Nhậm Vũ Sương quay đầu nhìn về phía nàng. Chỉ thấy Sở Ngưng Yên cúi đầu, không rõ vẻ mặt ra sao. Chỉ có giọng nói kia, dường như không chứa bao nhiêu lòng cảm kích.
Sở Thiên Hùng liền vội vàng tiến lên, kéo Sở Ngưng Yên đến bên người mọi người trong Sở gia. Đồng thời hòa giải nói: "Lục công chúa vốn không có ý định giết ngươi, chỉ là hơi giáo huấn chút thôi, từ nay về sau, ngươi đừng có đối với Tô đại nhân..." Lời còn chưa dứt, bỗng dừng lại!
"Phụt phụt!" Âm thanh thân thể bị xuyên thủng, bỗng nhiên từ bên trái Sở Thiên Hùng truyền đến! "Ngưng Yên, ngươi làm cái gì vậy?!" Sắc mặt Sở Thiên Hùng đại biến! Đó là Sở Ngưng Yên đột ngột ra tay, dùng tu vi hóa thành bàn tay, xuyên thủng ngực một thiên kiêu của Sở gia! Chỉ thấy Sở Ngưng Yên đưa tay rút ra, một trái tim đỏ tươi đang không ngừng nhảy lên trong tay hắn. Mà vị thiên kiêu kia thì không thể tin được nhìn Sở Ngưng Yên, ánh sáng trong mắt nhanh chóng ảm đạm, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
"Rống!!!". Sở Ngưng Yên bỗng há miệng, dung nhan đáng yêu lúc này hoàn toàn tan nát, cả đầu trông vô cùng dữ tợn! Tiếng gào thét của hung thú truyền ra từ miệng Sở Ngưng Yên. Một chiếc lưỡi hoàn toàn không phải của loài người đâm thẳng vào người thiên kiêu vừa rồi! Thu hồi lại thì đang cuốn lấy một đạo thánh hồn Nguyên Thần! "Cứu ta!!" Thánh hồn Nguyên Thần thê lương gào thét, nhưng xem ra hoàn toàn không cách nào giãy giụa. "Xoẹt!" Tô Hàn đột nhiên đưa tay, Thiên Diệt Lưu Ly kiếm vung ra. Nhưng tốc độ cuối cùng vẫn chậm một chút, thánh hồn Nguyên Thần của thiên kiêu kia bị lưỡi mang thẳng vào trong miệng tan nát của Sở Ngưng Yên. Kiếm mang theo đó cũng chém vào thân thể Sở Ngưng Yên.
Thân thể Sở Ngưng Yên trong nháy mắt bị chia cắt thành hai nửa, máu thịt mờ mịt đều sụp đổ thành sương máu, cuối cùng ngưng tụ thành một bóng hình dài chừng mười trượng. Chính là con thằn lằn trước đó!
"Tô Hàn, ngươi làm cái gì!" Thấy Tô Hàn giết Sở Ngưng Yên, Sở Thiên Hùng không khỏi lớn tiếng quát hỏi. "Ngươi không có mắt sao?" Tô Hàn nhàn nhạt mở miệng, đồng thời lấy bản mệnh kim huyết của Sở Ngưng Yên ra. Chỉ thấy lúc này bản mệnh kim huyết đang nhanh chóng tan biến. Sở Ngưng Yên...đã sớm chết dưới tay con thằn lằn kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận