Yêu Long Cổ Đế

Chương 1685: Gặp lại Lâm Phùng Kiệt

Chương 1685: Gặp lại Lâm Phùng Kiệt
Hơn sáu mươi lần truyền tống, tiêu tốn của Tô Hàn trọn vẹn nửa tháng.
Ngày này, sau lần cuối cùng từ trận truyền tống bước ra, chân Tô Hàn cuối cùng cũng chạm tới Vạn Yêu tinh!
"Xoạt!"
Khi thân ảnh hắn hiện ra, cảnh tượng bày ra trước mắt là một vùng phồn hoa rộng lớn, vô cùng náo nhiệt.
Hàng loạt bóng người tụ tập phía trước. Ở giữa họ là một con đường như lối đi, vô số kiến trúc mọc lên sừng sững, treo tên các thế lực hoặc các cửa hàng.
Thậm chí còn rất nhiều Đan sư đang so tài đan đạo, người thua sẽ phải đưa cho đối phương một đan dược tương ứng.
Ở phía xa, những dãy núi lớn ẩn hiện trong màn sương mờ ảo, từng cây cổ thụ cao ngút trời vươn lên, xuyên thẳng mây xanh.
Tiếng linh thú gào thét không ngừng vọng lại, thỉnh thoảng trên đỉnh núi còn xuất hiện ánh sáng lấp lánh. Dưới ánh sáng đó, từng bóng người lao tới, nhắm hướng mà đi, và rồi tiếng chiến đấu sẽ vang lên. Rõ ràng, những nơi phát ra ánh sáng kia, hoặc là dược liệu quý hiếm, hoặc là những vật phẩm khác làm người ta động lòng.
So với chiến đấu xảy ra ở nơi xa kia, cảnh tượng phồn hoa trước mắt lại có phần khác biệt.
"Lần đầu đến Vạn Yêu tinh?"
Một giọng nói vang lên từ bên cạnh.
Tô Hàn quay đầu lại, thấy một nhóm người mặc khôi giáp. Vẻ mặt bọn họ lạnh lùng, giọng điệu băng giá, khí thế trên người kinh người, khí tức sẵn sàng bùng nổ. Rõ ràng, đây là người của Tinh Không liên minh, bọn họ canh giữ trận truyền tống.
Theo lý thường, những người canh giữ này thực lực không nên quá cao, nhưng Tô Hàn lại cảm nhận rõ ràng có cả người ở cảnh giới Hư Thiên ở đây. Ở những nơi như thế này, trong toàn bộ hạ đẳng tinh vực quả thật có rất nhiều. Cũng từ đó có thể thấy, Tinh Không liên minh - thế lực chấp chưởng cả Ngân Hà tinh hệ này, nội tình thâm hậu đến nhường nào.
"Ừ."
Tô Hàn gật đầu nhẹ.
Với người của Tinh Không liên minh, hắn không có chút hảo cảm nào. Nhưng giờ phút này yếu thế, chênh lệch quá xa, dù không thể khách khí, cũng không thể đắc tội bọn họ.
"Nộp mười vạn Linh tinh, mới được vào." Người lên tiếng nói.
Tô Hàn nhíu mày.
Mười vạn Linh tinh! Mỗi người muốn vào đều phải nộp phí tổn mười vạn Linh tinh, chỉ riêng ở Vạn Yêu tinh này, thu nhập của Tinh Không liên minh đã nhiều thế nào rồi? Tô Hàn nhớ, khi còn chấp chưởng thiên hạ ở kiếp trước, hắn cũng không tham lam như Tinh Không liên minh này.
Suy nghĩ một chút, Tô Hàn vẫn lấy ra mười vạn Linh tinh.
Đối phương ném cho hắn một tấm huy chương, giọng lạnh lùng: "Phàm ở Vạn Yêu tinh, phải đeo tấm huy chương này. Bằng không, một khi bị đội tuần tra phát hiện sẽ bị khép vào tội không nộp Linh tinh và bị trục xuất."
Tô Hàn hít sâu một hơi, khẽ gật đầu, đeo huy chương lên, lúc này mới cất bước đi vào.
"Tinh Không liên minh..."
Đi giữa đám người, khóe miệng Tô Hàn lộ ra nụ cười khổ: "Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh rồi!"
Nghĩ tới kiếp trước, những người này chỉ là kiến hôi dưới tay hắn. Lúc thấy hắn phải lui binh nhường đường, thở mạnh cũng không dám, nào dám ngạo mạn hống hách như thế này?
"Cũng do ta đáng đời, hết lần này đến lần khác muốn dung hợp tu vi của hắn, nếu không sao có thể rơi vào hoàn cảnh này." Nụ cười càng thêm khổ sở.
Nhưng trên mặt Tô Hàn, không có chút hối hận.
Hắn không hối hận!
Dù cho kiếp này có đạt đến đỉnh cao như kiếp trước, hắn vẫn sẽ tiếp tục nghiên cứu, tiếp tục dung hợp.
Con đường tu luyện vốn là nghịch thiên. Trên đầu còn có thiên đạo vận chuyển, cứ thế mà sống thì cũng chỉ là kéo dài chút tàn mà thôi.
Nhớ tới thiên ma vực ngoại, nghĩ đến việc thiên đạo muốn giết hắn lúc độ kiếp, Tô Hàn nắm chặt nắm đấm, siết chặt hơn...
Từ từ tiến lên, nhìn tình cảnh xung quanh, ý nghĩ trong lòng Tô Hàn cũng dần tan biến. Đi bộ trong này, tĩnh tâm sinh sống, thỉnh thoảng quan sát một chút náo nhiệt, hình như cũng là một loại cảm giác không tệ.
"Cái thằng nhóc mồm còn hôi sữa kia, lại dám bảo đan đạo của lão phu không ra gì, vậy ngươi hãy nói xem, cái văn linh đan này rốt cuộc có tác dụng gì?" Một tràng tranh cãi vang lên bên cạnh, là một lão giả đang tranh luận với một thanh niên trẻ tuổi.
Lời này phát ra từ miệng lão giả, nhìn huy chương Đan sư trước ngực ông ta, biết là một Đan sư nhất phẩm trung thừa.
"Còn có tác dụng gì nữa? Tự ông xem cho kỹ đi, cái mà ông luyện ra, có phải là văn linh đan không? Gọi là văn linh đan thì ít nhất trên đó phải có hoa văn mới đúng, còn viên đan dược này của ông, toàn thân tròn trịa, có chỗ nào là hoa văn chứ!" Thanh niên trẻ tuổi khinh thường nói.
"Ngọa Tào em gái ngươi..." Lão giả trực tiếp phun máu, chỉ vào mặt thanh niên trẻ tuổi, ngón tay có chút run rẩy. "Ai mẹ nó bảo ngươi văn linh đan nhất định phải có hoa văn? Có hoa văn, cái đó mẹ nó đều là vết rạn, đều là phế phẩm đan dược, mẹ nó rốt cuộc ngươi có biết hay không hả!!!"
"Thôi đi, chẳng qua là đang tìm lý do cho mình mà thôi." Thanh niên trẻ tuổi khinh bỉ nói.
"Ta, ta... Ngươi muốn chọc giận chết lão phu không thành!" Lão giả có vẻ muốn nổi giận.
Tô Hàn dừng lại một lát, khẽ lắc đầu.
Viên đan dược kia đúng là văn linh đan, hơn nữa còn là nhất phẩm trung thừa, rõ ràng là thanh niên kia không hiểu đan dược mà bày vẻ ra vẻ, trách không được khiến lão giả tức giận đến thế.
Những chuyện như vậy, xung quanh vẫn luôn xảy ra.
Không để ý đến đám người này, Tô Hàn tiếp tục tiến lên.
Ước chừng nửa canh giờ sau, bước chân hắn bỗng dừng lại.
Tầm mắt hắn hướng về phía một lão giả cúi thấp đầu, có phần già nua. Trước mặt lão giả này bày hai đống dược liệu, còn có một trang giấy, trên giấy viết mấy chữ to —— "Hỗ trợ luyện chế đan dược tam phẩm, người thành công sẽ nhận đống dược liệu còn lại làm thù lao".
Tô Hàn nhìn, không phải dược liệu kia mà là lão giả. Đối phương dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Tô Hàn, nhướng mày nhìn hắn.
"Là ngươi?!"
Thấy Tô Hàn, mặt lão giả có chút biến sắc.
"Quả nhiên lại là ngươi!"
Khóe miệng Tô Hàn cong lên cười: "Lại ở đây giả heo ăn thịt hổ à?"
Lão giả này chính là Lâm Phùng Kiệt - con của Huyễn Thanh Tổ Hoàng, người mà Tô Hàn đã từng gặp ở Yêu Hải tinh khi bị nham cá mập truy sát!
"Cút sang một bên." Lâm Phùng Kiệt trừng mắt với Tô Hàn rồi đứng dậy: "Ở chỗ này cũng có thể đụng phải ngươi cái tên hố hàng này, chẳng lẽ ngươi là khắc tinh của ta sao? Lần trước bị ngươi lừa mất bao nhiêu Linh tinh, lần này lại gặp ngươi, ta thực sự là..."
"Dừng lại!"
Tô Hàn khoát tay, không vui nói: "Đừng có nói viên đan dược kia không có tác dụng gì với ngươi. Ta cảm nhận được, dù ngươi không đột phá Nhị phẩm Hư Thiên cảnh nhưng cũng đã đạt đỉnh phong Nhất phẩm Hư Thiên cảnh, nếu không phải là nhờ viên đan dược cấp truyền thuyết kia, ta không tin."
Bạn cần đăng nhập để bình luận