Yêu Long Cổ Đế

Chương 6985: Trần đại nhân, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ a?

Chương 6985: Trần đại nhân, từ khi chia tay đến giờ vẫn ổn chứ?
Khi khoảng cách giữa hai bên không ngừng rút ngắn, có thể cảm nhận rõ ràng rằng quân đội của Kim Thần vũ trụ quốc cũng đang trở nên khẩn trương.
Có những chiến hạm vũ trụ đang lơ lửng trong tinh không, nhưng về số lượng chỉ có bốn chiếc, nhìn trang phục của họ, có thể thấy đây là quân đội thuộc bốn quân đoàn chủ lực: Thanh Long vệ, Chu Tước vệ,...
Chủ hạm của Tô Hàn đang ở vị trí dẫn đầu. Lớp phòng hộ sáng bóng bao quanh chiến hạm, cộng thêm ánh vàng chói lóa khiến cho bộ bạch y của Tô Hàn càng trở nên nổi bật trong mắt quân Kim Thần.
Dù đối phương đã bày trận nghênh địch, Tô Hàn cũng không hề xem họ ra gì. Ánh mắt hắn đảo qua đám đông, đặc biệt là chiếc chiến hạm của Thanh Long vệ. Cho đến khi thấy một bóng người quen thuộc, Tô Hàn mới dừng lại, khóe miệng nở một nụ cười.
"Tô tông chủ đang tìm gì vậy?" Một giọng nói vang lên từ chiến hạm, đó là một lão giả Chu Tước vệ mặc giáp đỏ. Khí tức tỏa ra từ lão cho thấy đã đạt đến đỉnh Cửu Linh, ngang hàng với những người như Lê Tích trước khi đột phá.
"Cửu Kiếp vĩnh hằng!"
"Mặc dù Phượng Hoàng tông đã được phê duyệt thành lập vũ trụ quốc, nhưng Phượng Hoàng tông cũng không cử hành lễ đăng quang, cho nên gọi ngươi một tiếng 'Tô tông chủ' chắc cũng không quá đáng chứ?" Lão giả lên tiếng lần nữa.
Lời này nghe có lý, nhưng ngữ khí của lão lại tràn đầy sự mỉa mai và chế giễu. Dù sao, quốc chủ và tông chủ, chỉ khác một chữ nhưng địa vị lại hoàn toàn khác nhau.
Tô Hàn cũng có thể nghe ra ý của lão... Không lo lập quốc, cứ nhất quyết phát động chiến tranh với Kim Thần vũ trụ quốc, ngươi Tô Hàn có xứng đáng hay không đây!
Tuy nhiên, Tô Hàn chẳng buồn để ý tới lão già này. Hắn nhìn chằm chằm vào một bóng người trong Thanh Long vệ của Kim Thần, trên mặt mang theo nụ cười khó đoán.
"Rốt cuộc ngươi đang nhìn cái gì?" Lão già mất kiên nhẫn. Chuyện đã đến nước này, chiến tranh không thể tránh khỏi, nhiều lời cũng chỉ vô ích.
"Ta đang nhìn hắn." Tô Hàn giơ tay phải lên, chỉ vào bóng người mà hắn đang nhìn. Đó là Trần Giang của Thanh Long vệ! Lần trước đến Kim Thần vũ trụ quốc, Trần Giang đã dẫn đầu Thanh Long vệ chặn đường Tô Hàn và mọi người bên ngoài biên giới. Không cho họ dùng truyền tống trận thì thôi đi, thậm chí còn không cho phép đặt chân lên lãnh thổ Kim Thần. Kể từ lúc đó, Kim Thần vũ trụ quốc đã chính thức khiêu khích Phượng Hoàng tông.
Xét về thân phận, cái tên Thanh Long vệ quèn này có là gì? Hắn dựa vào đâu mà dám chặn đường Tô Hàn?
"Trần đại nhân, từ khi chia tay đến giờ vẫn ổn chứ?" Tô Hàn mỉm cười nhìn Trần Giang: "Lần trước ta muốn nộp phí vào cửa, Trần đại nhân ba lần bốn lượt cản trở. Lần này ta đích thân dẫn quân tới, không biết Trần đại nhân còn đủ sức để tiếp tục chặn ta lại không?"
Nghe vậy, vẻ mặt của Trần Giang hung hăng biến đổi. Hắn hiểu rõ sự khác biệt giữa mình và Tô Hàn. Hắn không ngờ rằng một người có thân phận như Tô Hàn, lại còn nhớ mối hận với một Thanh Long vệ nhỏ nhoi như mình trước khi chiến tranh nổ ra.
"Trần mỗ chỉ làm theo mệnh lệnh, sao lại nói là cản trở?" Trần Giang trầm giọng nói: "Lần trước Tô tông chủ đến đây, đúng lúc các truyền tống trận quốc gia đều đang bảo trì, có nộp phí vào cửa cũng chỉ vô ích mà thôi. Trần mỗ đã vì các ngươi giải thích rõ ràng, không những tiết kiệm phí, mà còn tiết kiệm thời gian, lẽ nào Tô tông chủ không nên cảm kích sao?"
"Cảm kích?" Ánh mắt Tô Hàn lóe lên, nụ cười càng thêm sâu.
"Đã vậy, thì lần này... ta sẽ cảm kích ngươi cho tốt!" Vừa dứt lời, Tô Hàn vung tay.
"Tướng lĩnh nào có thể giúp bản tông lấy đầu Trần Giang?"
"Thuộc hạ xin lệnh!"
"Thuộc hạ nguyện xuất chiến!"
"Xin Tông chủ ra lệnh!"
Rất nhiều cường giả Phượng Hoàng tông đồng loạt lên tiếng.
"Tô Hàn!" Lão già kia không còn khách khí với Tô Hàn: "Đây là chiến tranh giữa hai nước, ngươi đang coi đây là thiên kiêu tỷ thí sao? Ngươi coi quân Kim Thần là cái gì?"
"Rác rưởi." Tô Hàn nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Sau đó hắn quát lớn: "Quân Phượng Hoàng, ai lấy được đầu Trần Giang hôm nay, thưởng một ngàn vạn tiền vũ trụ!"
"Tô Hàn, ngươi không khỏi quá kiêu ngạo!" Trần Giang nghiến răng nói: "Kim Thần cường giả nhiều như vậy, ngươi lại nhắm vào một Thanh Long vệ nhỏ nhoi như ta, lẽ nào Phượng Hoàng quốc chủ cũng chỉ có chút độ lượng này sao?"
"Lão già kia vừa nói, Phượng Hoàng tông chưa cử hành lễ đăng quang, ta còn chưa xứng gọi là 'Quốc chủ'." Tô Hàn chỉ vào lão giả.
Lão giả lập tức hừ lạnh: "Ít nói nhảm! Hôm nay nếu Phượng Hoàng tông dám đến, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn sàng diệt tông! Lão phu hôm nay muốn xem xem, trước đây Phượng Hoàng tông dựa vào cái gì mà diệt được Tam Thánh vũ trụ quốc!"
"Được thôi, vậy ngươi ngàn vạn lần phải mở to mắt chó của ngươi ra!" Vẻ mặt Tô Hàn không hề biến sắc. Hắn chậm rãi nâng tay phải lên, rồi dưới sự chú ý của mọi người từ cả hai nước, mạnh mẽ vung xuống.
"Tiến công!"
"Vút vút vút vút..." Rõ ràng Tô Hàn mới ra lệnh, nhưng quân cung tiễn của Kim Thần vũ trụ quốc đã lập tức buông dây cung. Vô số mũi tên mang theo lửa lao vút tới như mưa. Lửa bùng cháy phía trước mũi tên soi sáng không gian vũ trụ xung quanh và chiếu lên ánh mắt của mỗi quân sĩ.
"Cút!" Một tiếng hét lớn vang lên từ chiến hạm của Phượng Hoàng tông.
Trong nháy mắt tiếp theo..."Ầm!!" Một luồng uy áp bao trùm cả thiên địa, phát ra từ một hầm chứa của chiến hạm. Cùng lúc đó xuất hiện một bàn tay lớn hư ảo đến mức không thể thấy được giới hạn cuối, uy lực đáng kinh ngạc.
"Ngụy Chí Tôn?!" Con ngươi của lão giả co rụt lại. Lão không thể không quát lên: "Mới ra tay đã dùng Ngụy Chí Tôn, xem ra thực lực của Phượng Hoàng tông cũng không mạnh như tưởng tượng! Những Ngụy Chí Tôn này trong mắt ngươi Tô Hàn, cũng chẳng quan trọng đến vậy sao!"
Tô Hàn không thèm nhìn lão mà bỏ qua hắn. Những lời xúi giục này không có tác dụng gì với Phượng Hoàng tông và cũng không có ý nghĩa với hắn.
"Ầm Ầm!!" Bàn tay lớn vung xuống, trong nháy mắt đã chặn được hơn tám phần mười số mũi tên. Thực lực của Ngụy Chí Tôn đã được thể hiện một cách rõ rệt trong khoảnh khắc này. Chỉ nghe thấy tiếng "Phanh phanh phanh phanh" không ngừng vang lên, lửa của tất cả những mũi tên bắn trúng vào bàn tay lớn đều bị dập tắt trong tích tắc. Còn bản thân mũi tên thì dường như đã chịu phải lực phản chấn lớn, bị nghiền nát dưới bàn tay lớn hoặc là trực tiếp biến thành tro bụi! Những mũi tên còn sót lại không bị bàn tay lớn chặn lại thì chính xác rơi trên màn chắn bảo vệ chiến hạm. Dù cho những mũi tên mang theo lửa phát nổ, cũng không thể phá được màn chắn, ngược lại chỉ gây cảm giác yếu ớt không thể tả bằng thị giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận