Yêu Long Cổ Đế

Chương 4191: Diệt Phong Vân các, Phượng Hoàng tông sự kiện quan trọng!

Chương 4191: Diệt Phong Vân các, sự kiện trọng đại của Phượng Hoàng tông!
Nghiêm ngặt mà nói, Phong Vân các này, đúng là trận chiến đầu tiên của Phượng Hoàng tông ở Thượng Đẳng tinh vực.
Đọ sức giữa các tông môn!
Phượng Hoàng tông không hề lấy lớn h·i·ế·p nhỏ, cũng không hề lấy đông h·i·ế·p yếu.
Tô Nhất trấn áp Ngô Khánh, Tiêu Cầm Huyền gảy đàn Phục Hy, Tín Lăng cùng Diệp Tiểu Phỉ l·ao vào đám người, không ngừng t·àn s·á·t.
Thật sự mà nói, Phượng Hoàng tông lúc này ra tay, chỉ có bốn người mà thôi.
Các đệ t·ử khác, muốn xuất thủ, nhưng Tín Lăng cùng Diệp Tiểu Phỉ, căn bản không cho bọn họ cơ hội này!
"Hàn các chủ."
Nhìn Hàn Túy vẻ mặt không ngừng biến đổi, Tô Hàn thản nhiên nói: "Ngươi có thể nhìn xem, rốt cuộc nắm tay ai lớn hơn."
Hàn Túy nghiến răng muốn nát.
Trong thời gian ngắn ngủi này, đệ t·ử t·ử v·o·n·g của Phong Vân các ít nhất vượt qua mười vạn.
Mấy tên Thần Cảnh kia, căn bản không dám đối kháng với mũi nhọn của Tín Lăng và Diệp Tiểu Phỉ, còn những đệ t·ử khác, ngoài việc bị t·àn s·á·t thì chỉ còn không ngừng bỏ c·h·ạ·y.
Ngay từ đầu giao chiến, lòng tin của đệ t·ử Phong Vân các đã tan nát.
"Tô tông chủ, yêu ma đi đầu, họa lớn trước mắt, ngươi lại vẫn tranh chấp nội bộ nhân tộc, hôm nay ngươi thật sự đ·á·n·h g·iết trăm vạn đệ t·ử Phong Vân các ta, có biết sẽ tổn thất bao nhiêu trụ cột của Nhân tộc không?!" Hàn Túy gần như gào thét.
"Hiện tại ngươi mới nói với bổn tông những điều này? Sao không nói sớm đi?"
"Trụ cột? Bọn chúng cũng xứng là trụ cột sao? Nếu chúng thật sự là trụ cột, thì nên cảnh giác cao độ, sớm rời khỏi Phong Vân các mới phải!"
Dừng một chút, Tô Hàn lại cười nhạt nói: "Chỉ vì một cái Thanh Nguyệt hồ thôi mà chôn vùi toàn bộ Phong Vân các, Hàn các chủ, ngươi làm vậy đáng sao?"
"Ta nguyện ý nhường Thanh Nguyệt hồ!" Hàn Túy lớn tiếng nói.
"Muộn rồi!"
Tô Hàn mặt lạnh: "Tô Nhất, ngươi còn do dự gì nữa? Bắt Hàn Túy quỳ xuống xin lỗi bổn tông!"
Tô Nhất vốn đang đùa giỡn Ngô Khánh, nghe được tiếng quát lạnh lùng của Tô Hàn thì lập tức chấn động, gật đầu đáp lời.
"Xoạt!!!"
Chưởng đao hoàn toàn chém xuống, vô số cái miệng trực tiếp cắn Ngô Khánh không còn mảnh xương.
Khi là Ngũ Tinh Huyền Thần Cảnh, Tô Nhất đã có lòng tin giao chiến với Tứ Tinh, thậm chí Ngũ Tinh Thần Cảnh, bây giờ đạt đến Bán Bộ Thần Cảnh, chiến lực lại khủng khiếp cỡ nào?
Giết một Ngô Khánh Nhị Tinh Thần Cảnh, giống như trò đùa.
Còn Hàn Túy bên này, thấy Tô Hàn ra lệnh thì Ngô Khánh lập tức bị tiêu diệt, tâm cảnh hắn hoàn toàn sụp đổ.
Phải có thực lực đáng sợ đến mức nào mới có thể dễ dàng đ·á·n·h g·iết một Nhị Tinh Thần Cảnh như vậy?
So sánh lại, hắn tuy là Tam Tinh, thì sao?
Hơn nữa, ngay cả cường giả như Tô Nhất mà còn phải thần phục Tô Hàn, thì Tô Hàn phải mạnh đến mức nào?
"Tô tông chủ, ta Hàn Túy nhận thua, từ nay về sau nguyện làm trâu làm ngựa, mong Tô tông chủ tha cho Phong Vân các lần này!"
Đại trượng phu co được giãn được, Hàn Túy cảm thấy lúc này cúi đầu cũng không có gì không ổn.
Nhưng Tô Hàn, không có ý định cho hắn s·ố·n·g tiếp.
Chính vì Phong Vân các không có thực lực, nên Hàn Túy mới cúi đầu, nếu thực sự thành tâm, thì sớm đã nhường Thanh Nguyệt hồ lại rồi.
Huống hồ, không nói đến chuyện Thanh Nguyệt hồ, chỉ riêng bức họa kia thôi, Tô Hàn đã có cả vạn lý do để hắn c·h·ế·t!
"Dám khinh nhờn tông chủ phu nhân, ngươi cúi đầu cũng không s·ố·n·g được!"
Tô Nhất thấy vẻ mặt Tô Hàn lạnh băng, lập tức hiểu rõ ý định của người sau.
Hắn h·é·t lớn xong thì thân ảnh lập tức biến mất, khi xuất hiện đã ở trước mặt Hàn Túy.
Mặt Hàn Túy biến sắc!
Trước kia hắn chỉ nhìn Tô Nhất cùng Ngô Khánh giao chiến, không có nhận thức sâu sắc.
Lúc này hắn mới biết, Tô Nhất này rốt cuộc k·h·ủ·n·g ·b·ố đến cỡ nào.
Tốc độ đáng sợ đó, hoàn toàn không phải thứ hắn có thể so sánh, nếu Tô Nhất muốn g·i·ế·t hắn, thì chỉ cần tốc độ đó thôi cũng đủ làm hắn c·h·ế·t không chỗ chôn.
"Oanh!!!"
Luyện Yêu Hồ nằm ngang giữa không trung, che chắn đỉnh đầu Hàn Túy.
Bàn tay khổng lồ lại vươn ra, hướng về Hàn Túy đè xuống.
"Quỳ xuống!" Tô Nhất quát.
Hàn Túy biết Tô Hàn chắc chắn sẽ không tha cho mình, làm sao lại chịu quỳ xuống?
Tu vi bùng nổ, sức mạnh to lớn tràn ra bốn phía.
Hắn không thèm nhìn Luyện Yêu Hồ mà lao thẳng đến Tô Nhất.
Người sáng suốt đều biết, Tô Nhất mới là cốt lõi, nếu hắn c·h·ế·t, Luyện Yêu Hồ mạnh hơn nữa thì sao?
"Ngươi muốn g·i·ế·t ta? Ha ha ha ha..."
Tô Nhất cảm thấy hết sức buồn cười, tung một quyền vào Hàn Túy.
"Ầm!"
Hai bên va chạm, tất cả đòn tấn công của Hàn Túy đều tan vỡ, còn nắm đấm của Tô Nhất thì đánh mạnh vào l·ồ·ng n·g·ự·c hắn.
"Ầm!"
Xác thân trong nháy mắt n·ổ tung, mặt Hàn Túy đầy tuyệt vọng và ngơ ngác.
Hắn cảm nhận rõ ràng, một quyền vừa rồi của Tô Nhất, hoàn toàn chỉ là lực lượng của thân thể.
Nói cách khác...
Tô Nhất là người tu luyện cả thể xác và võ đạo!
Trong tình huống cùng lúc tu luyện hai loại cấp độ tu vi mà còn có được chiến lực k·h·ủ·n·g ·b·ố như vậy, độ yêu nghiệt của Tô Nhất khiến Hàn Túy đơn giản không cách nào hình dung.
"Xoạt!!!"
Cũng may lúc này, tay của Luyện Yêu Hồ hoàn toàn nhấn xuống.
Xác thân Hàn Túy tuy đã tan vỡ nhưng Nguyên Thần chưa c·h·ế·t, tay cầm lực lượng khổng lồ kia đã đè hắn mạnh xuống, khiến đầu gối hắn khuỵu xuống, 'bịch' một tiếng quỳ gối.
Chưa kịp nói xin lỗi, Tiêu Vũ Tuệ đã lạnh lùng nói: "Không thể tha thứ, g·i·ế·t!"
Tô Nhất gật đầu, tay cầm đột ngột co lại, bắt lấy Nguyên Thần của Hàn Túy, rồi thu Luyện Yêu Hồ vào.
Thần Cảnh Tam Tinh, hắn không thể lãng phí.
Tô Nhất khác với những ma tu, có thần khí thượng cổ trợ giúp, cho dù nuốt thêm nhiều người nữa thì cũng sẽ không bị phản phệ.
Nhìn chỗ Hàn Túy đã biến mất, Tô Hàn thu tầm mắt.
Mọi người đều biết, Hàn Túy chắc chắn biết mình phải c·h·ế·t, cho dù có bị ép quỳ xuống cũng không thể nào nói xin lỗi.
Chính vì biết rõ điều này, Tiêu Vũ Tuệ mới không cho hắn cơ hội mở miệng mà trực tiếp ra lệnh, bảo Tô Nhất đ·á·n·h g·i·ế·t hắn.
Mà cho đến giờ phút này, Các chủ Hàn Túy và Phó Các chủ Ngô Khánh của Phong Vân Các đã t·ử v·o·n·g.
Dưới sự t·à·n s·á·t đ·iên cuồng của Tín Lăng và Diệp Tiểu Phỉ, đệ t·ử Phong Vân các trong thời gian ngắn đã bị t·à·n s·á·t hai phần mười.
Ít nhất hai mươi vạn!
Sĩ khí của Phong Vân các đã hoàn toàn sụp đổ, các Thần Cảnh kia đều đang sợ hãi, chạy trốn về phía xa.
Tín Lăng và Diệp Tiểu Phỉ định truy kích thì Tô Hàn đã khoát tay, ra hiệu bọn họ trở về.
Sau trận chiến này, đám người này đã sợ mất mật, tự nhiên không thể nào chống lại Phượng Hoàng tông nữa.
Có g·i·ế·t hay không cũng không quan trọng.
Huống hồ, nếu giữ lại bọn họ, sau này dù là đối chiến với yêu ma, hay là chống lại thiên ma vực ngoại xâm lược, thì bọn họ đều có thể ra một phần lực.
Phong Vân Các đã p·há hủy, không g·i·ế·t bọn họ thì cũng không có ích lợi gì thực chất với Phượng Hoàng tông.
Và khi mấy vị Thần Cảnh kia đều trốn thoát rồi thì những đệ t·ử Phong Vân Các còn lại cũng chạy t·r·ố·n về phía xa.
Bọn họ căn bản không dám cầu xin tha thứ, càng không nói đến chuyện bỏ v·ũ k·hí đầu hàng.
Sợ Phượng Hoàng tông g·i·ế·t đỏ cả mắt, như lời Tô Hàn nói, không để lại một ai.
Ngay cả mấy vị Thần Cảnh còn buông tha, Tô Hàn tự nhiên không thể t·à·n s·á·t hết những người này, nên cũng mặc cho bọn họ rời đi.
Chưa đầy mười phút, Phong Vân Các đã bị diệt!
Tuy chỉ là một thế lực nhỏ ở rìa khu Thất Cấp, nhưng cũng được ghi vào sử sách, trở thành sự kiện trọng đại đầu tiên của Phượng Hoàng tông tại Thượng Đẳng Tinh Vực.
Từ đây trở đi, ba chữ 'Phượng Hoàng tông' sẽ hoàn toàn lọt vào mắt của mỗi tu sĩ ở Thượng Đẳng tinh vực!
Bạn cần đăng nhập để bình luận