Yêu Long Cổ Đế

Chương 1437: Triệu Tân Dĩnh

Sau khi bước ra khỏi truyền tống trận, toàn thân áo trắng của Tô Hàn đã biến thành màu đen, trên đầu còn đội mũ rộng vành, có mạng che mặt đen buông xuống, tuy rất mỏng nhưng khó nhìn rõ. Loại trang phục đơn giản này gần như ai ở chợ đen cũng đều mặc. Đương nhiên, nếu tu vi đối phương quá cao thì có thể dễ dàng nhìn thấu. Như Tô Hàn hiện tại, đừng nói Linh Thể cảnh, ngay cả thất phẩm Hóa Linh cảnh cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt dưới lớp sa đen kia. Khuôn mặt này... là của một lão giả đầy nếp nhăn. Tô Hàn đã dịch dung. Dưới lớp dịch dung, thất phẩm Hóa Linh cảnh không nhìn thấu, nhưng Linh Thể cảnh thì vẫn có thể. Với Tô Hàn, việc này giống như có người không tốn công hắn một linh tinh nào, có còn hơn không. Đây là mức độ cải biến lớn nhất hắn có thể làm, tu vi quá thấp đã hạn chế tất cả của hắn. Với tu vi Long Tôn cảnh hậu kỳ mà muốn qua mặt những đại năng Thần Hải cảnh, Đạo Tôn cảnh thì đúng là nằm mơ.
"Các hạ, các hạ chờ ta một chút!" Một giọng nữ thanh thúy vang lên từ phía sau, khuôn mặt già nua dưới lớp sa đen của Tô Hàn lộ vẻ bất đắc dĩ, vẫn là dừng bước. "Các hạ không cần đi nhanh vậy, ta đã gọi ngươi nhiều lần rồi..." Theo tiếng lầm bầm truyền đến, một nữ hài mặc lụa mỏng màu lam, trông có chút thanh tú xuất hiện trước mắt. Nhìn bằng mắt của Tô Hàn, cô gái này không lớn, chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, hiển nhiên đây là tuổi thật của nàng, bởi vì tu vi của nàng cũng giống như Diệp Tiểu Phỉ trước kia, là Long Thần cảnh đỉnh phong.
"Có việc gì?" Tô Hàn thản nhiên hỏi. Thấy Tô Hàn lên tiếng, cô gái kia lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp: "Các hạ không nhớ ta sao? Lần trước ngài đến đây, chính ta đã dẫn đường cho ngài mà!" Tô Hàn: "..." Quả nhiên, chiêu trò mới mẻ khiến người ta lóa mắt. Ta còn chưa từng đến nơi này bao giờ, nếu có thì cũng là chuyện của mấy ngàn vạn năm trước. Ngươi nói là lần trước, hay là kiếp trước? "Khụ khụ, nhận nhầm người rồi." Thấy Tô Hàn im lặng, cô gái kia hơi đỏ mặt, khẽ ho rồi nói: "Nhưng chuyện này cũng không sao cả, bốn biển năm sông đều là bằng hữu mà, chắc là các hạ lần đầu tiên tới, nên không biết nhiều về nơi này, hay là để tiểu nữ tử Triệu Tân Dĩnh này giảng giải cho ngài một chút, ngài chỉ cần trả mười linh tinh thôi, trong ba ngày, ngài có thể thưởng thức nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của ta, lại còn có thể nghe giọng nói tựa như chim hoàng oanh của ta, còn có thể hiểu biết tường tận về nơi này."
Tô Hàn lại một lần nữa câm nín. Sao mà có chiêu trò kỳ quái vậy? Biết về nơi này là thật, còn nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, giọng nói tựa như chim hoàng oanh... Thôi bỏ đi. "Vậy được, cô dẫn ta đi." Bên dưới lớp sa đen, giọng nói khàn khàn vang lên, Triệu Tân Dĩnh lập tức vui mừng gật đầu.
"Các hạ xuống đây là muốn mua đồ, hay là bán đồ? Là muốn dạo chơi một vòng ở tiểu Hắc thành phố này, hay là đi chợ đen Mộng Hàm lớn nhất của Thẩm thị?" Triệu Tân Dĩnh vừa đi vừa hỏi. "Chợ đen Mộng Hàm." Tô Hàn trả lời rất đơn giản.
"Chợ đen Mộng Hàm, đi bộ từ đây đến đó thì mất ba ngày, nhưng nếu cưỡi Tuyết Ưng thì chỉ cần một canh giờ là tới." Triệu Tân Dĩnh nhanh chóng nói: "Một chuyến một linh tinh, ta thấy cũng không đắt, các hạ thấy sao?" Tô Hàn trầm ngâm một chút, hắn biết Triệu Tân Dĩnh chắc chắn có liên hệ với mấy tiểu thương bán Tuyết Ưng kia, nếu hắn thuê thì nàng sẽ được chia hoa hồng. Nhưng Tô Hàn cũng không ghét Triệu Tân Dĩnh, vì đây là chuyện rất bình thường, hơn nữa Triệu Tân Dĩnh rất chu đáo, không hề hỏi những chuyện khiến Tô Hàn phiền chán mà trực tiếp đưa ra cho Tô Hàn kế hoạch tốt nhất. Ba ngày thời gian, Tô Hàn quả thật không muốn lãng phí, nơi này đối với hắn cũng chẳng có gì mới mẻ, ở kiếp trước hắn đã lãng phí thời gian rồi. "Vậy thì cưỡi Tuyết Ưng đi." Tô Hàn vung tay, đưa cho Triệu Tân Dĩnh hai linh tinh. "Các hạ không cần gấp." Triệu Tân Dĩnh không nhận, mà cười nói: "Lần này để ta dẫn đường cho ngài, không cần trả trước đâu, chỉ cần không phải quá nhiều linh tinh thì tiểu nữ tử có thể ứng trước giúp ngài, khi nào xong việc thì cùng tính một thể cũng được." "Vậy cũng được." Tô Hàn nhẹ gật đầu.
Rất nhanh, Triệu Tân Dĩnh đã dắt một con Tuyết Ưng đến. "Tuyết Ưng thân hình to lớn, cưỡi hai người hoàn toàn không có vấn đề, chúng ta chỉ cần một con là đủ, có thể tiết kiệm cho ngài một linh tinh." Triệu Tân Dĩnh nói. Tô Hàn tự nhiên không có ý kiến, mình là đàn ông con trai, Triệu Tân Dĩnh còn không sợ bị chiếm tiện nghi thì mình sợ gì? Nhưng ấn tượng của hắn về Triệu Tân Dĩnh đã tốt hơn một chút. Đừng xem thường một linh tinh, những tùy tùng như Diệp Tiểu Phỉ một năm chỉ có một linh tinh bổng lộc, với họ mà nói đã rất trân quý rồi. Hai người lên lưng Tuyết Ưng, Triệu Tân Dĩnh rất tự nhiên ngồi phía trước, Tô Hàn thì ngồi phía sau lưng nàng.
Sau một canh giờ, chợ đen Mộng Hàm to lớn xuất hiện trước mặt hai người. Nơi này giống như một tòa thành lớn, nhưng bên ngoài lại không có tường thành, mà là một khu rừng già không biết bao nhiêu năm tuổi bao quanh Mộng Hàm. Ngay cả trên hư không, cũng không thể nhìn thấy phần cuối của chợ đen Mộng Hàm. Rất lớn, thật sự rất lớn.
"Đến rồi đây." Triệu Tân Dĩnh lên tiếng, vỗ nhẹ Tuyết Ưng, Tuyết Ưng vô cùng ngoan ngoãn, chậm rãi hạ xuống, hai người từ trên không rơi xuống đất. "Chợ đen Mộng Hàm, do lão tổ Thẩm gia sáng lập, đến nay đã có gần mười vạn năm, là một trong những chợ đen lớn nhất của những tinh cầu lân cận." Triệu Tân Dĩnh đầu tiên giảng giải về chợ đen Mộng Hàm, sau đó nói tiếp: "Đối với chợ đen Mộng Hàm, tiểu nữ tử không dám nói quen thuộc hết nhưng cũng coi như rất quen, các hạ muốn làm gì cứ nói với ta là được." Tô Hàn nghĩ một lát, hỏi: "Có phòng đấu giá không?" "Đương nhiên là có, phòng đấu giá ở đây không ít, nhưng lớn nhất vẫn là phòng đấu giá của Thẩm thị, do chính Thẩm gia quản lý, vừa an toàn, vừa tiện lợi, giá cả cũng cao, ta kiến nghị ngài ưu tiên chọn lựa chỗ này." Triệu Tân Dĩnh nói. "Vậy đi phòng đấu giá của Thẩm thị." "Được."
Hai người tiến vào chợ đen, không gặp bất kỳ sự cản trở nào, Thẩm gia sẽ không thu bất kỳ khoản phí nào, dù sao đây cũng là chợ đen. Nói theo một ý nghĩa nào đó, chợ đen Mộng Hàm tuy nói là Thẩm gia sáng lập, nhưng nếu đã là chợ đen thì không thuộc về bất kỳ thế lực nào, nếu quản lý quá chặt, dòng người sẽ giảm sút, còn không bằng đi vào phường thị. Hai người men theo đường đi, Tô Hàn liên tục quan sát xung quanh, còn Triệu Tân Dĩnh thì luôn nở nụ cười trên môi, thẳng hướng phía trước, chưa từng liếc nhìn xung quanh một cái nào. Có rất nhiều người giống như Triệu Tân Dĩnh, sau khi lấy lòng những người như Tô Hàn, sẽ liên tục nhìn xung quanh những món đồ mình thích với ánh mắt thèm muốn, hy vọng đối phương có thể mua cho mình, còn những người làm kẻ oan uổng như vậy cũng không ít, vì một chút khoái cảm nhất thời, cầu vài câu như "Ngươi thật soái", "Ngươi thật giàu", mà chi ra những linh tinh của mình. Triệu Tân Dĩnh, hiển nhiên không phải loại người đó, ấn tượng của Tô Hàn về nàng lại càng tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận