Yêu Long Cổ Đế

Chương 6737: Mối nguy tứ phía

Chương 6737: Mối nguy tứ phía
"Ừm?" Tô Hàn nhíu mày.
Dưới loại mùi thơm này xâm nhập, bụng hắn thế mà truyền ra tiếng kêu ọt ọt.
Cảm giác đói bụng như thủy triều dâng lên khiến Tô Hàn không nhịn được muốn tìm hiểu thực hư.
Hắn không khỏi nghĩ tới mấy món thịt trai sò trước đó.
Tu sĩ đến cảnh giới tích cốc, vốn đã không bị sự cám dỗ của đồ ăn làm lay động.
Ngoài trừ mấy món thịt trai sò nướng kia, đây là lần đầu tiên Tô Hàn chỉ dựa vào một loại hương khí lại sinh ra cảm giác đói bụng cồn cào như vậy.
"Tiền bối, đó là cái gì?"
Tô Hàn nhìn về phía đám người Lam Phong Khải, người sau tự nhiên cũng ngửi thấy loại hương khí này.
"Không biết." Lam Phong Khải lắc đầu cười khổ: "Loài vật trong núi sâu băng tuyết này rất nhiều, nhưng trong vũ trụ lại cực kỳ hiếm thấy, ta cũng chỉ từng nghe nói Băng Tuyết Linh Quan Điểu, cho nên mới nhận ra được, còn những thứ khác thì không rõ lắm."
Vẻ mặt những người khác cũng lộ ra vẻ bất lực, rõ ràng là không ai biết.
Bất quá có người nói: "Mặc kệ đó là cái gì, xin khuyên Tô đại nhân vẫn là nên bớt động lòng thì hơn, trên trời sẽ không tự nhiên rơi bánh, Băng Thần tuyết sơn này là một trong những nơi hiểm địa của vũ trụ, cũng không thể tự dưng sinh ra tạo hóa."
Sự nhẫn nại của cường giả cấp Cửu Linh cuối cùng vẫn cao hơn so với thất mệnh.
Trong khoảnh khắc ngửi được mùi thơm đó, Tô Hàn thật sự có loại xúc động muốn đi xuống tìm hiểu.
Mọi người không để ý, tiếp tục hướng phía trước.
Nhưng theo bọn họ dần dần đi xa, mùi thơm đó không những không tiêu tan mà ngược lại càng thêm nồng nặc.
Tô Hàn dùng tu vi phong bế mũi nhưng vẫn ngửi thấy mùi thơm kia.
Thật giống như mùi thơm này không phải từ xoang mũi tràn vào mà là từ trong linh hồn xuất hiện.
Thời gian trôi qua, trong đầu Tô Hàn bắt đầu lóe lên những hình ảnh.
Đó là hình ảnh hắn ăn miếng thịt lớn, uống từng ngụm rượu!
Vẻ mặt dính đầy mỡ lẽ ra khiến Tô Hàn ghét bỏ.
Nhưng hết lần này tới lần khác, trong thời khắc này, hắn lại cảm thấy đói bụng càng thêm mãnh liệt, cảm giác như không ăn gì liền sẽ mất hết sức lực.
Vốn định dùng đan dược để xoa dịu cảm giác đói bụng này.
Nhưng khi hắn vừa cầm đan dược ra thì lại sinh ra một loại chán ghét cực độ, thậm chí buồn nôn vô cùng.
Hắn muốn ăn cái gì đó, nhưng không phải là những thứ này!
Thứ hắn khao khát, chỉ là vật thể phát ra mùi thơm này!
"Yêu!!!"
Cũng đúng lúc này...
Tiếng thét chói tai quen thuộc lúc trước lại một lần nữa vang lên.
Chỉ thấy tuyết lớn cuồn cuộn ở đằng xa, một con Băng Tuyết Linh Quan Điểu đột nhiên bay ra, hướng một nơi nào đó trong sơn cốc phóng đi.
Nơi đó rõ ràng chỉ là một mảnh tuyết trắng nhưng Băng Tuyết Linh Quan Điểu lại như bị thứ gì đó hấp dẫn, hai mắt lúc này đỏ ngầu, trong cái miệng nhọn còn nhỏ ra chút nước miếng.
Trước sự quan sát của mọi người.
Băng Tuyết Linh Quan Điểu cách mặt đất khoảng chừng ba trăm thước.
Mặt đất phủ tuyết trắng đột nhiên nổ tung!
Một đóa hoa tinh lớn màu đỏ, vốn đang ở hình dáng nụ hoa, lúc này lại bất ngờ hé mở, tựa như một cái miệng rộng dữ tợn, trực tiếp nuốt Băng Tuyết Linh Quan Điểu vào trong!
Sau khi Băng Tuyết Linh Quan Điểu bị nuốt chửng, đóa hoa màu đỏ tươi lại nhanh chóng khép lại, một lần nữa biến thành nụ hoa, rồi chậm rãi chui xuống đất.
Tuyết trắng xung quanh bao phủ hoàn toàn, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Tô Hàn thấy rõ cảnh này, đồng tử hung hăng co rút lại! Hắn thấy rõ ràng, sau khi nụ hoa nở ra thành bốn cánh, trên mỗi cánh hoa đều mọc ra những dãy răng nhọn hoắt và dữ tợn!
Hơn nữa, tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Từ lúc Băng Tuyết Linh Quan Điểu bay ra cho đến khi nó bị nuốt, nhiều nhất cũng chỉ là một cái chớp mắt.
Trong khoảnh khắc nụ hoa hé mở hoàn toàn, Tô Hàn có một loại trực giác mãnh liệt.
Thứ vẫn xâm nhập vào cơ thể mình loại mùi thơm kia chính là từ đó phát ra!
Có người nói rằng vẻ ngoài dữ tợn xấu xí của nó làm Tô Hàn mất hứng thú?
Không hề!
Hắn càng muốn tiến gần nụ hoa đó, muốn nuốt nó vào bụng!
"Tô đại nhân!"
Tiếng quát nhẹ đột nhiên truyền đến bên tai.
Tô Hàn bừng tỉnh, phát hiện mình bất giác đã lún xuống một khoảng.
Nhưng hắn hoàn toàn không khống chế được khát vọng muốn nuốt chửng nụ hoa kia.
Dù Lam Phong Khải mở miệng làm hắn trong khoảnh khắc bừng tỉnh nhưng rất nhanh, hắn lại bị dục vọng chiếm giữ.
Tiếp tục chìm xuống!
Từ góc độ của đám người Lam Phong Khải, họ thấy rõ ràng.
Lớp ánh sáng bao bọc ngoài cơ thể Tô Hàn không có vấn đề gì, nhưng thần khải thuộc về tu vi của Tô Hàn thì lại rung rẩy và không ngừng mờ ảo, như thể lực tu vi của Tô Hàn đang bị tiêu hao với tốc độ cao.
Tô Hàn hoàn toàn không có ý định bổ sung lực tu vi, tốc độ chìm xuống của hắn càng lúc càng nhanh.
Cho đến cuối cùng, không có bất kỳ công kích nào, hắn chỉ đưa tay hướng đến vị trí nụ hoa kia từng xuất hiện mà bắt tới.
"Ai..."
Lam Phong Khải thở dài, bước chân bước ra, đứng song song với Tô Hàn.
Nhưng Tô Hàn căn bản không nhận ra tất cả những chuyện này.
Tình cảnh như lúc trước, lại một lần nữa xuất hiện.
Tuyết lớn trên mặt đất bị lật tung, nụ hoa nở ra, để lộ hàm răng dữ tợn, trong nháy mắt nuốt chửng Tô Hàn đang đưa tay tới.
Tô Hàn tựa như không thấy gì, hắn chỉ cảm giác mình sắp bắt được đóa hoa đó, sắp nuốt nó vào bụng.
Dục vọng trong khoảnh khắc đó đạt tới đỉnh điểm, dường như chỉ có thể nuốt nó vào bụng mới có thể xoa dịu cảm giác đói bụng này.
"Nghiệt súc!"
Một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên, thân thể Tô Hàn rung lên.
"Xoạt!"
Khi tỉnh táo lại, hắn chỉ thấy bàn tay to của Lam Phong Khải nắm chặt nụ hoa.
"Ô ô ~"
Nụ hoa phát ra tiếng rên rỉ thê lương nhưng Lam Phong Khải vẫn không chút lay động.
Hắn dùng sức kéo mạnh một phát, kéo mạnh nụ hoa khỏi mặt đất.
Lúc này Tô Hàn mới phát hiện đó không phải hoa gì cả.
Mà là một cái đầu trông giống nụ hoa!
Thân thể lại là một loài giun dài mềm nhũn, lớp vỏ ngoài vô cùng trong suốt, có thể nhìn thấy những mạch máu bên trong đang nhúc nhích.
Thấy những thứ này trong khoảnh khắc, sắc mặt Tô Hàn nhanh chóng trở nên tái nhợt, cảm giác buồn nôn trào dâng, hắn lập tức bắt đầu nôn mửa liên tục.
Mùi thơm trước đó giờ đã biến thành một mùi tanh hôi khó tả, có thể nói là vô cùng khó ngửi.
"Chết!"
Lam Phong Khải hừ lạnh, tay cầm bỗng nhiên dùng sức.
Chỉ nghe tiếng giun dài nổ tung, chất lỏng tanh hôi văng tứ tung, bông tuyết bị dính phải đều phát ra tiếng xì xì và bốc lên sương trắng dày đặc.
Còn về con Băng Tuyết Linh Quan Điểu đã bị con giun nuốt vào thì giờ đã không thấy bóng dáng, rõ ràng sức ăn mòn của nó mạnh đến mức nào.
"Tô đại nhân muốn ăn, chính là nó sao?" Lam Phong Khải cười trêu nói.
Sắc mặt Tô Hàn tái nhợt, không khỏi lộ ra một chút ửng hồng, vẻ mặt xấu hổ vô cùng.
"Con thú này cũng gian xảo, có thể mê hoặc tâm trí con người, ngay cả tồn tại như Tô đại nhân cũng không thể chống lại." Lam Phong Khải lại nói.
Tô Hàn vừa định nói gì đó.
Lại chợt phát hiện, trong cái động sâu nơi con giun dài bị kéo ra có một vầng sáng mơ hồ lóe lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận