Yêu Long Cổ Đế

Chương 4189: Luyện Yêu hồ mạnh mẽ!

Chương 4189: Luyện Yêu hồ mạnh mẽ! Tô Hàn chẳng qua là từng thấy qua trong sách cổ ghi chép liên quan tới Luyện Yêu hồ. Lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy nó sau hai kiếp người. Quả nhiên đúng như trong truyền thuyết, hình dáng giống như một cái tháp, trên xanh dưới tím. Điểm đặc thù của Luyện Yêu hồ này là khi nhìn vào nó, bên trong sẽ trào ra từng đợt hung lệ khí tức. Không biết bao nhiêu sinh linh đã chết trong Luyện Yêu hồ, sau khi bị luyện hóa sẽ biến thành oán niệm, theo thời gian trôi qua vẫn không tiêu tan. Tô Hàn nhìn Luyện Yêu hồ, chỉ cảm thấy trong đó như có vô số con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Cảm giác đó giống như muốn nuốt sống hắn vậy. Những người khác cũng cảm thấy như thế. "Thật mạnh!" Lăng Tiếu và những người khác hít sâu một hơi, mặt có chút tái nhợt nói: "Không hổ là thượng cổ thần khí hoàn chỉnh, Luyện Yêu hồ này quá đặc thù, trải qua nhiều năm như vậy, e rằng bên trong đã tích tụ không biết bao nhiêu oán niệm, không biết Tô Nhất này đã gặp vận cứt chó gì, lại có thể nắm giữ Luyện Yêu hồ." Khi hắn nói, Tô Nhất bên kia đã giơ Luyện Yêu hồ lên. "Biến!" Một chữ nhẹ nhàng thốt ra từ miệng hắn, như không để ý thì thậm chí còn chẳng nghe thấy được. Nhưng ngay khi hắn vừa dứt lời, Luyện Yêu hồ bỗng nhiên lớn lên. Trong nháy mắt, nó đã biến từ một cái bình nhỏ cỡ nửa mét thành một tòa cung điện lớn mấy trăm mét! Nói chính xác thì nó vẫn là Luyện Yêu hồ, nhưng vì hình thể quá đặc thù, lại thêm kích thước quá kinh người, nhìn nó giống như một cung điện. "Xoạt!!!” Từ trong "cung điện" kia, oán niệm ngút trời bỗng nhiên trào ra! Không gian xung quanh không sụp đổ, nhưng lại hoàn toàn ngừng lưu động, giống như bị dọa ngu, hoàn toàn đờ đẫn tại chỗ. Oán niệm nhiều tới mức nồng đậm, có thể nhìn thấy rõ ràng, một luồng ánh sáng trắng đen sau khi lao ra khỏi Luyện Yêu hồ, tựa như được giải phóng, hóa thành một bàn tay cực lớn. Bàn tay này liền với cánh tay, nhưng phần cánh tay vẫn bị hạn chế trong Luyện Yêu hồ. "Chém!" Tô Nhất ánh mắt sáng lên, bỗng hét lớn! "Xoạt!!!” Bàn tay đen trắng khựng lại một chút, trong đó truyền ra vô số tiếng gào thét. Có thể nghe thấy những tiếng gào thét này mang theo sự không cam lòng tột độ, và nỗi kinh hoàng không thể hình dung. Thậm chí nhiều người còn thấy, thứ ngưng tụ thành bàn tay đó là những khuôn mặt dữ tợn! "Cái này..." Khi nhìn thấy cảnh này, gần như tất cả mọi người đều tái mét mặt, theo bản năng lùi lại vài bước, linh hồn dường như đang run sợ. Mà người hứng chịu trực tiếp là Ngô Khánh lại càng như vậy! Hắn trợn mắt nhìn, trong mắt thoáng hiện sự kinh hãi, nhưng dù sao hắn cũng là cường giả Thiên Thần cảnh, thêm việc tu vi của Tô Nhất không cao, nên chưa thể phát huy hết uy lực của Luyện Yêu hồ, nên dù trong lòng sợ hãi, Ngô Khánh vẫn cố nhịn được. Tuy nhiên, Tô Nhất không hề mong dùng Luyện Yêu hồ này để dọa chết Ngô Khánh. Bàn tay đen trắng lật qua lật lại, dưới sự khống chế của hắn, hóa thành một chưởng đao. Lúc đầu khi nhìn từ trên xuống, bàn tay rất dày, nhưng sau khi dựng đứng lên, chưởng đao giống như mỏng đi rất nhiều, trông vô cùng sắc bén. Không chút do dự, chưởng đao vừa xuất hiện liền lao xuống chỗ Ngô Khánh. Ngô Khánh ngẩng đầu, vẻ mặt biến sắc! Rõ ràng là chưởng đao đánh xuống, nhưng hắn lại thấy vô số khuôn mặt đang há hốc miệng ra, lao đến muốn nuốt chửng hắn. Những khuôn mặt ngưng tụ thành bàn tay đó trông rất nhỏ bé, nhưng nếu tách ra riêng, bất kỳ một khuôn mặt nào cũng lớn hơn cơ thể Ngô Khánh rất nhiều. Ngô Khánh có cảm giác rằng— Chưởng đao này không phải muốn chém giết hắn, mà là muốn nuốt sống hắn! "Ảo giác, đều là ảo giác!" Ngô Khánh kịch liệt thở hổn hển, mặt mày tái nhợt, cố gắng không nghĩ nhiều. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà nghĩ nhiều, đó không phải là ảo giác. "Cút!!!" Bàn tay trái ở phía sau lưng cũng vươn ra, một chiếc búa lớn xuất hiện trong tay Ngô Khánh. Hắn nắm chặt cự chùy, khi chưởng đao đánh xuống liền hung hăng vung lên oanh kích về phía đối phương. Không dám khinh thường, cũng không hề giữ lại sức. "Chẳng lẽ ngươi dùng một bàn tay là có thể diệt được ta sao?" Giọng mỉa mai từ bên tai truyền đến. Ngô Khánh mặt âm trầm, ngay cả giải thích cũng không có ý định. Hắn không cho rằng đây là thực lực của Tô Nhất, chỉ cảm thấy Luyện Yêu hồ quá mức quỷ dị. Tất nhiên, tuy Tô Nhất gọi ra cái tên 'Luyện Yêu hồ', nhưng tình hình cấp bách như vậy, Ngô Khánh căn bản không có thời gian suy nghĩ nhiều. Thượng cổ thần khí Luyện Yêu hồ, đã sớm biến mất trong bánh xe lịch sử, cuối cùng nó chỉ là một truyền thuyết, có thật sự tồn tại hay không còn khó nói, huống chi lại còn bị người đời sau sở hữu? "Oanh!!!" Trong nháy mắt, chưởng đao liền tiếp xúc với cự chùy. Tiếng vang đinh tai nhức óc vang lên, một cơn sóng kinh người tỏa ra xung quanh, không gian tại tâm điểm tiếp xúc giữa cả hai gần như bị phá hủy hoàn toàn khi vừa va chạm! Và điều làm Ngô Khánh biến sắc là, cự chùy của hắn lại không hề có sức chống cự nào, bị chưởng đao chém làm đôi! "Cái gì?!" Sắc mặt Ngô Khánh đại biến, vẻ mặt đầy biểu cảm không thể tin nổi. Cự chùy hắn đang dùng cũng không phải loại phẩm cấp thấp, vậy chưởng đao kia phải sắc bén đến mức nào mới có thể chém đôi cự chùy trong nháy mắt? Điều làm hắn kinh hãi hơn là sau khi chém đứt cự chùy, chưởng đao lại đột nhiên tăng tốc, trực tiếp rơi xuống hai cánh tay của hắn. "Các chủ cứu... A!!!" Ngô Khánh theo bản năng kêu cứu, nhưng chưa kịp nói hết câu đã phát ra tiếng kêu thảm thiết như xé gan xé ruột. Trong mắt người ngoài, hai cánh tay của hắn bị chưởng đao chém xuống. Nhưng thực tế thì, chưởng đao không phải chém, mà khi chạm vào cánh tay hắn, vô số miệng rộng xuất hiện, từng chút từng chút một nuốt chửng thịt da của Ngô Khánh! Cảm giác đau đớn kịch liệt này, đầy tra tấn và dày vò, nhưng Ngô Khánh căn bản không thể giãy giụa, chỉ có thể không ngừng kêu thảm. Nhìn khuôn mặt hắn đã hoàn toàn vặn vẹo, tất cả người của Phong Vân các đều trợn tròn mắt, vẻ mặt kịch biến! Bao gồm cả Hàn Túy. Vừa rồi chỉ trong chớp mắt, hắn đã hiểu Ngô Khánh không thể chống lại được nữa, định ra tay cứu giúp, nhưng tốc độ của chưởng đao quá nhanh, ý định này vừa mới xuất hiện thì nó đã rơi xuống hai cánh tay Ngô Khánh rồi, đến nỗi Hàn Túy dù có tu vi tam tinh Thiên Thần cảnh cũng không kịp phản ứng. Bọn họ không phải những thiên chi kiêu tử, càng không phải là dòng dõi tam tộc yêu ma. Với tu vi thế nào thì sẽ phối hợp với chiến lực thế ấy. Trong vô vàn Thiên Thần cảnh ở Thượng Đẳng tinh vực, nhóm bình thường nhất cũng chính là bọn họ. "Thằng nhãi ranh, ngươi dám!" Hàn Túy hét lớn. "Sao nào, Hàn các chủ không phục?" Tô Nhất cười lạnh nói: "Giết hắn xong, sẽ đến lượt Hàn các chủ, dù sao ngươi mới là kẻ đê tiện dám khinh nhờn Tông chủ phu nhân. Tin ta đi, ngươi chắc chắn sẽ chết thảm hơn hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận