Yêu Long Cổ Đế

Chương 4185: Bức họa này, Tông chủ sẽ đích thân tới bắt!

"Khụ khụ, cái kia..."
Một hồi lâu sau, Hàn Túy mới phá vỡ sự im lặng này.
Hắn khẽ hắng giọng, nói: "Liên trưởng lão, bản các cảm thấy, ngươi hẳn là có chút hiểu lầm."
"Hôm nay khi tỉnh dậy sớm, ta thấy có chim khách báo điềm lành đậu trên mái nhà, bản điện liền biết ngay là có khách quý đến."
"Theo như bản các tính toán, hẳn là người của Phượng Hoàng tông không thể nghi ngờ, cho nên mới nhân lúc các ngươi chưa đến, ta đã sáng tác bức tranh chân dung này, hy vọng Liên trưởng lão có thể mang về, đưa cho Tiêu phu nhân, coi như là quà tặng bản các gửi đến Phượng Hoàng tông nhân dịp xây tông lập phái."
Nói đến cuối câu, Hàn Túy đã cảm thấy lời mình nói hoàn toàn là thật, mặt không đỏ tim không đập, tất cả những xấu hổ đều biến mất.
"Thật sao? Tài tính toán của Hàn các chủ, quả là khiến người bội phục a!"
Liên Ngọc Trạch cười lạnh nói: "Đã vậy, vậy Hàn các chủ có từng tính được, là tại sao ta lại bước chân vào Phong Vân Các?"
"Cái này thì chưa tính tới, bản các cũng chỉ là tính toán sơ qua thôi, mong Liên trưởng lão đừng trách, thật sự là năng lực bản các có hạn." Hàn Túy lắc đầu cười khổ.
Thấy Liên Ngọc Trạch không hề nổi trận lôi đình, trong lòng Hàn Túy cũng hơi yên tâm.
Hắn cũng không hề sợ hãi Phượng Hoàng tông, lại cũng không cần thiết phải vào lúc này, khiến Phượng Hoàng tông mất lòng.
Một số lời xã giao, nên nói vẫn phải nói.
Huống chi, Hàn Túy cũng cảm thấy, chỉ là một bức họa thôi, cũng không nghiêm trọng như tưởng tượng.
Mình đã hạ mình như thế, lẽ nào Tô Hàn còn nhất định phải làm căng lên? Chẳng lẽ sẽ không theo cái bậc thang này mà xuống sao?
Hàn Túy cảm thấy, Tô Hàn hẳn là không ngốc đến mức vậy.
Hắn lại không hề đi trêu chọc Tiêu Vũ Tuệ, bức họa này mình cũng sẽ không giữ, mà là để Liên Ngọc Trạch mang về đưa cho Tiêu Vũ Tuệ, cũng xem như là một món quà.
Nếu vì vậy mà Tô Hàn làm lớn chuyện, dẫn đến hai tông đại chiến, Hàn Túy chỉ có thể nói, đầu óc Tô Hàn có vấn đề.
Sau khi hong khô bức chân dung, Hàn Túy cuộn tròn lại, rồi đi đến trước mặt Liên Ngọc Trạch, cười hỏi: "Không biết Liên trưởng lão đích thân đến đây, có chuyện gì cần bàn?"
"Chuyện cần làm thì không ít, bức tranh này xem như thứ nhất." Liên Ngọc Trạch nói.
Hàn Túy nhướng mày, có chút không hài lòng nói: "Liên trưởng lão không cần để ý như vậy, bản các thật sự chỉ là muốn tặng cho Tiêu phu nhân một món quà thôi. Liên trưởng lão cũng biết, Phong Vân các ta là tông môn nhỏ, so không được với Phượng Hoàng tông gia thế lớn, muốn nói đến vật phẩm quý giá thì thật sự không có, bản các chỉ có thể nghĩ ra một cách khác người như vậy."
"Vậy coi như là thay mặt Tông chủ phu nhân, cảm tạ Hàn các chủ?"
"Vậy thì không cần, chỉ là việc nhỏ thôi, Tiêu phu nhân thích là tốt."
"Tốt, những lời này ta sẽ bẩm báo lại với Tông chủ."
Khóe miệng Hàn Túy hơi giật giật, rồi nói: "Vậy những chuyện khác thì sao?"
Rõ ràng là hắn không hề có ý định chiêu đãi Liên Ngọc Trạch chu đáo, nếu không, cũng không nên nói chuyện ở nơi này.
Liên Ngọc Trạch cũng không để ý.
Phong Vân Các dù sao cũng là thế lực phụ thuộc của Như Ý tông.
Mà vốn dĩ Như Ý tông với Phượng Hoàng tông vốn đã không hợp nhau, chỉ nhìn thái độ khách khí của họ với mình, căn bản không thể nào tin được.
"Hô..."
Liên Ngọc Trạch nhẹ nhàng thở ra, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng.
Hắn nói: "Lần này đến đây, là theo lệnh của Tông chủ, bàn về chuyện Thanh Nguyệt hồ, với Hàn các chủ."
"Thanh Nguyệt hồ?"
Hàn Túy thầm nhíu mày, nhưng ngoài mặt lại giả bộ nghi ngờ hỏi: "Thanh Nguyệt hồ làm sao vậy?"
Liên Ngọc Trạch thầm cười lạnh, sớm đã đoán được tên này sẽ giả ngây giả ngốc.
"Theo ý của Tông chủ, Thanh Nguyệt hồ trước kia thuộc về Hàn Quang phái, sau khi Hàn Quang phái bị tiêu diệt, Thần Minh các chiếm giữ nó, nhưng vì thực lực quá yếu, không đủ sức để lo liệu Thanh Nguyệt hồ, cho nên tạm thời để Phong Vân các đến giúp 'bảo quản'."
Hai chữ "bảo quản", Liên Ngọc Trạch nhấn mạnh rất nặng.
Thấy Hàn Túy có vẻ đang trầm tư suy nghĩ, Liên Ngọc Trạch nói tiếp: "Bây giờ, nơi đây làm tông môn trụ sở của Phượng Hoàng tông, bao gồm cả Thanh Nguyệt hồ và ba khu tài nguyên khác, tự nhiên cũng cần phải thu hồi lại."
Không đợi Hàn Túy trả lời, Liên Ngọc Trạch nói tiếp: "Nhưng Tông chủ là người nhân nghĩa, Phượng Hoàng tông ta lại là tông môn trọng lễ nghĩa, đương nhiên sẽ không cưỡng đoạt."
"Tông chủ có lệnh, bảo trưởng lão mang theo năm vạn nguyên tố tinh thạch, đến đây giao cho Hàn các chủ, coi như là phí 'bảo quản' Thanh Nguyệt hồ của Phong Vân các trong thời gian qua."
Nói xong, Liên Ngọc Trạch liền lật bàn tay, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, sau đó nhìn chằm chằm vào Hàn Túy.
"Năm vạn nguyên tố tinh thạch?"
Hàn Túy liếc qua chiếc nhẫn trữ vật kia, ngoài cười nhưng trong lòng không cười mà nói: "Tô Tông chủ, thật là bút tích lớn a! Năm vạn nguyên tố tinh thạch, giá thị trường, cũng phải lên đến năm trăm vạn thần tinh đúng không? Đây cũng không phải là con số nhỏ, bản các không dám tự tiện nhận, mời Liên trưởng lão cứ thu về đi!"
"Hàn các chủ cảm thấy là ít sao?" Liên Ngọc Trạch hỏi.
"Ngươi tự nói xem?"
Hàn Túy lười phải giả vờ cùng Liên Ngọc Trạch, nói: "Sản lượng của Thanh Nguyệt hồ trong một năm vào khoảng 400 vạn thần tinh, bỏ thêm chút sức, cũng phải vượt qua năm trăm vạn thần tinh. Tô Tông chủ đưa năm vạn nguyên tố tinh thạch, liền muốn mua lại Thanh Nguyệt hồ? Đây là mơ mộng hão huyền sao?"
"Hàn các chủ hiểu lầm rồi, Tông chủ cũng không phải muốn mua Thanh Nguyệt hồ, Thanh Nguyệt hồ vốn nên thuộc về Phượng Hoàng tông, năm vạn nguyên tố tinh thạch này, nói trắng ra thì, chẳng qua là Tông chủ bồi thường thiệt hại cho Phong Vân các." Liên Ngọc Trạch cũng không khách khí.
"Ha ha, thật là nực cười, ai quy định cái Thanh Nguyệt hồ đó, nhất định phải là của Phượng Hoàng tông?"
Hàn Túy cười lạnh nói: "Có thứ gì chứng minh Thanh Nguyệt hồ là của Phượng Hoàng tông sao? Theo như ý của Liên trưởng lão, Tinh Không liên minh mới là thế lực mạnh nhất dưới bầu trời Ngân Hà, là điều tất cả tu sĩ đều công nhận, vậy Phượng Hoàng tông, có phải cũng phải về Tinh Không liên minh hết mới đúng?"
"Lời này của Hàn các chủ cũng hơi khiên cưỡng, Thanh Nguyệt hồ nằm trong phạm vi thế lực của Phượng Hoàng tông, không thuộc về Phượng Hoàng tông, vậy thì thuộc về ai?" Liên Ngọc Trạch ngữ khí bình thản.
"Ngươi đang nói chuyện hài hước với bản các sao? Ngươi làm sao chứng minh được, Thanh Nguyệt hồ là ở trong phạm vi thế lực của Phượng Hoàng tông? Nói nữa, phạm vi thế lực của Phượng Hoàng tông rộng bao nhiêu, bản các làm sao biết được? Ngươi muốn nói toàn bộ Thượng Đẳng tinh vực đều là của Phượng Hoàng tông, vậy có phải cái đầu này của ta cũng phải giao cho ngươi không?" Vẻ mặt Hàn Túy trở nên u ám.
Phó Các chủ nói quả không sai, Phượng Hoàng tông này thật sự là có ý nghĩ hảo huyền.
Đều đã hơn ba trăm năm rồi, cũng không ai dám nhắc với mình chuyện Thanh Nguyệt hồ, hắn Phượng Hoàng tông vừa mới dọn đến thôi, gót chân còn chưa đứng vững, đã muốn cướp đồ ăn trước miệng hổ rồi?
"Hàn các chủ đây xem như từ chối sao?" Liên Ngọc Trạch nói.
"Cầm lấy nguyên tố tinh thạch của ngươi, lập tức cút cho ta!"
Hàn Túy chỉ tay ra bên ngoài quát lớn: "Cái đồ gì, cũng dám ở trước mặt bản các làm càn, ta khách khí với ngươi, ngươi còn được nước lấn tới, thật sự cho rằng bản các không có tính tình đúng không? Về nói cho Tông chủ của các ngươi biết, khu thất cấp này không mang họ Tô, nếu hắn còn dám hung hăng càn quấy, bản các khiến cho hắn không chịu nổi!"
"Được."
Liên Ngọc Trạch đặt bức chân dung lên bàn, nở một nụ cười rạng rỡ.
"Hàn các chủ đã tặng lễ vật, Tông chủ sẽ đích thân tới lấy."
Hàn Túy nhướng mày.
Đây là xem như uy hiếp sao?
Đang định nói gì đó, nhưng Liên Ngọc Trạch đã biến mất khỏi tầm mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận