Yêu Long Cổ Đế

Chương 1095: Thánh Linh thể chất! (4 càng! )

"Hì hì, đồ xấu xa, thế nào? Thảm hại chưa?"
Nam Cung Ngọc nhìn cũng không có vẻ gì là quá hưng phấn, nhưng vẫn rất cao hứng, nàng hướng về phía Tô Hàn, hai tay lại chống nạnh, kiêu ngạo nói: "Ta trước khi đến đã hạ quyết tâm lớn, nhất định phải trở thành đệ tử thân truyền của ngươi, Tô Hàn. Ngươi còn coi thường ta đây, bây giờ bị vả mặt rồi chứ? Thiên phú của bản cô nương, không phải là thứ ngươi có thể tưởng tượng."
"Được được được, ngươi lợi hại, được chưa?" Tô Hàn bất đắc dĩ lắc đầu: "Bất quá chỉ dựa vào điểm này thì chưa đủ, trong Phượng Hoàng tông của ta, người có thiên phú ma pháp ngũ đoạn, không chỉ có mình ngươi đâu."
"Ngươi nói bậy!" Nam Cung Ngọc lập tức nói: "Đừng có kiếm cớ vì không muốn thu ta làm đệ tử, bản cô nương là thiên phú ma pháp đỉnh cấp đấy, ai có thể hơn được ta?"
"Lưu Vân và Hồng Thần đều là ngũ đoạn, thậm chí còn hơn thế, hay là để bọn họ xuống thử một lần?" Tô Hàn cười tủm tỉm nói.
"Thôi bỏ đi..." Nam Cung Ngọc giống như quả bóng da bị xì hơi, lẩm bẩm: "Hai người đó đều là đoàn trưởng ma pháp sư, ta không so với bọn họ."
Tô Hàn bật cười, Lưu Vân và Hồng Thần cũng lắc đầu, Nam Cung Ngọc, tiểu nha đầu này, đến Tô Hàn còn không có cách nào với nàng, đừng nói là bọn họ.
Mà Nam Cung Ngọc sau khi lẩm bẩm xong, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Thường Nguyệt Ca.
"Này, đại thiên tài, sao ngươi không nói gì? Lúc nãy không phải ngươi rất giỏi nói sao?"
"Ôi uy, luận tư chất, ngươi và ta căn bản không cùng đẳng cấp, câu này hay quá ha!"
"Bị vả mặt rồi chứ? Lúng túng chưa? Thể hiện quá rồi đấy?"
"Nếu không ta cứ nói, làm người đừng có quá cuồng, tư chất võ đạo của ngươi có mạnh đến đâu? Ngươi có tư chất ma pháp không? Võ đạo đánh lại được ma pháp chắc?"
Mấy lời nói ra, dù không có chữ tục tĩu nào, nhưng đã mắng Thường Nguyệt Ca một trận đến máu chó đầy đầu.
Vẻ mặt Thường Nguyệt Ca vô cùng khó coi, hắn có ý muốn phản bác, nhưng phản bác thế nào được?
Thiên phú ma pháp của Nam Cung Ngọc bày ở đấy rồi, hơn nữa những gì Nam Cung Ngọc nói cũng không sai, trong Phượng Hoàng tông, ma pháp sư nào tùy tiện xuất ra một người, đều có thể vượt cấp chiến đấu với người tu võ đạo, luận về công kích thì võ đạo thật sự không bằng ma pháp, còn về công kích trên diện rộng, thì càng không bằng.
"Về sau gặp bản cô nương thì đừng có so đo một chút chưa xong đã kết thúc như thế, giống như bản cô nương thiếu ngươi vậy, cẩn thận gió lớn tát cho đầu lưỡi của ngươi!" Nam Cung Ngọc trợn trắng mắt với Thường Nguyệt Ca, rồi không thèm để ý đến hắn nữa.
Lúc nói chuyện, nàng rút tay lại, lúc này lại giơ lên, đồng thời cực kỳ tự tin lớn tiếng nói: "Nào, để cho các ngươi thấy thiên phú tu chân vô địch vũ trụ của bản cô nương!"
Tất cả mọi người đều chú mục nhìn, tràn đầy chờ mong.
Mà dưới vô số ánh mắt mong chờ kia, một đạo tia sáng vàng nhạt lấp lánh vài lần rồi biến mất.
Giống như là... thiên phú luyện khí trước đó.
Trong một khắc này, toàn trường yên tĩnh, đến cả kim rơi cũng nghe được tiếng.
Mà Nam Cung Ngọc thì lại bĩu môi, nhìn chằm chằm vào bia đá một lúc, ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt giả bộ trấn định, bình tĩnh nói: "Coi như ta chưa nói gì."
Tô Hàn: "..."
Đệ tử thông báo: "..."
Mọi người: "..."
"Ha ha ha ha..."
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, một tràng cười lớn vang lên khắp xung quanh.
Ngay cả Tiêu Vũ Tuệ và Tiêu Vũ Nhiên luôn có ác cảm với Nam Cung Ngọc, cũng không nhịn được mím môi, che mặt cười khẽ.
"Thảo nào lại coi trọng ngươi, đơn giản là cùng một loại đức hạnh." Tiêu Vũ Tuệ thầm nghĩ.
Tô Hàn trừng mắt một cái: "Lời này của ngươi phải nói cho rõ, ta đức hạnh gì rồi?"
"Đức hạnh không biết xấu hổ." Tiêu Vũ Nhiên ở bên cạnh nói.
Nghe thấy vậy, Tô Hàn cười hắc hắc, trợn mắt nói: "Đúng đấy, ta không biết xấu hổ, bất quá cái loại không biết xấu hổ này chỉ xuất hiện ở một số thời khắc thôi, các ngươi nói đúng không?"
"Ngươi... ngươi đáng ghét!" Tiêu Vũ Nhiên mặt đỏ bừng.
Mà Tiêu Vũ Tuệ cũng đỏ mặt, đẩy Tô Hàn một cái, nói: "Đừng có nói lung tung, có nhiều người ở đây đấy."
Tô Hàn nhìn xung quanh, chỉ thấy mọi người đều đang nhìn phía dưới, giống như hoàn toàn không nghe thấy bọn họ nói, mới nói: "Không sao, bọn họ không nghe thấy đâu."
Tiêu Vũ Tuệ và Tiêu Vũ Nhiên hoàn toàn cạn lời, giọng ngươi lớn như vậy, người ta nghe không thấy à?
Người ta là nghe thấy, nhưng không dám nói gì đó thôi?
Mà lúc bọn họ đang nói chuyện, Nam Cung Ngọc lại vẫy tay nói: "Được rồi được rồi, thiên phú tu chân là gì chứ? Cho không ta cũng chẳng thèm, tới đây đi, cuối cùng là một loại thể chất đặc thù, lần này bản cô nương nhất định sẽ làm cho các ngươi phải kinh ngạc!"
Đám người bật cười, cảm thấy Nam Cung Ngọc lại đang nói đùa.
Thường Nguyệt Ca nói thẳng: "Ngươi đừng có tiếp tục ở đây làm trò hề được không? Ta cũng thấy xấu hổ thay ngươi đấy."
"Ngươi có mặt sao? Còn muốn xấu hổ thay ta, ta cần ngươi thay chắc? Đúng là tự cho mình là củ hành."
Nam Cung Ngọc nói xong, lại một lần nữa đặt tay lên bia đá.
Giờ phút này, những người khác cùng nàng đều đã hoàn thành kiểm tra, trong toàn bộ sân chỉ còn mỗi mình nàng, cũng xem như thật sự biết câu giờ.
Bất quá thân phận của nàng đã định rồi, vẫn cứ khiến mọi người bật cười không ngừng, những người phía sau cũng không hề vội vàng.
"Xoẹt!"
Chỉ thấy Nam Cung Ngọc đặt tay lên bia đá, hào quang màu tím tượng trưng cho thể chất đặc thù lập tức lóe lên một đoạn.
Điều kỳ dị là, sau khi lóe lên một đoạn này, lại nhanh chóng biến mất không thấy gì.
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử của Tô Hàn co rút lại.
Còn những người khác thì cho rằng thiên phú thể chất đặc thù của Nam Cung Ngọc cũng giống như thiên phú luyện khí và tu chân trước đó, căn bản không có gì cả.
"Ha ha ha, ta thấy chuyện của ngươi lần này..."
Thường Nguyệt Ca càng cười ha hả, bất quá hắn còn chưa nói hết lời, nụ cười trên mặt hắn đã trực tiếp cứng lại.
"Oanh!"
Một tiếng nổ vang vọng đột nhiên phát ra từ bia đá, khiến cho bia đá cực kỳ kiên cố cũng rung động theo.
Cùng lúc đó, một đạo hào quang màu tím chói mắt đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng, trực tiếp bùng nổ ra, từ một đoạn trong chớp mắt vọt lên tới ngũ đoạn!
Sau đó, hào quang ngũ đoạn nhanh chóng trở nên thẫm màu hơn, cái cảm giác chói mắt kia dần dần biến mất, cuối cùng hoàn toàn biến thành màu đen.
Mà màu đen này, giờ không phải là hào quang nữa, mà là một làn sương mù, trong làn sương mù này, có một thân ảnh không rõ mặt mũi, từ từ nổi lên.
Trong một khắc này, thân ảnh Tô Hàn bỗng nhiên đứng lên khỏi ghế, hai mắt nhìn chằm chằm vào làn khói đen kia, cùng với thân ảnh màu đen bên trong, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Mà những người khác nhìn thấy bộ dạng này của hắn, đều hơi nghi hoặc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tuy nghi hoặc nhưng mọi người cũng đều hiểu, nhìn bộ dạng kinh hãi của Tô Hàn, thể chất đặc thù của Nam Cung Ngọc chắc chắn không hề tầm thường.
"Tông chủ, đây là..." Toàn bộ những người trong Phượng Hoàng tông đều nhìn về phía Tô Hàn, người của những thế lực khác cũng vậy.
Man Thành càng như vậy, trước khi đến Nam Cung Đoạn Trần từng nói với hắn, Nam Cung Ngọc có một loại thể chất đặc thù, chính vì thể chất đặc thù này mà thiên phú võ đạo của Nam Cung Ngọc rất thấp, chỉ là, rốt cuộc đó là thể chất gì thì Nam Cung Đoạn Trần cũng không biết.
Nhân cơ hội lần này, Nam Cung Đoạn Trần muốn thông qua Tô Hàn, xem có thể tìm được chút tin tức hữu ích nào không.
Nhìn bộ dạng này của Tô Hàn thì rõ ràng là hắn biết.
"Tô tông chủ?"
Thấy Tô Hàn ngơ ngác, Man Thành có chút nóng nảy.
"Hô..."
Tô Hàn kịp phản ứng, nhẹ thở phào một cái, nói: "Nam Cung Ngọc... là Thánh Linh thể chất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận