Yêu Long Cổ Đế

Chương 4346: Sinh mệnh, sáng tạo hết thảy!

"Ngụ ý?"
Nghe Tô Hàn nói vậy, rất nhiều thiên kiêu lại lần nữa rơi vào trầm tư.
Trung Lân cùng đám yêu ma thiên kiêu đều biết, Tô Hàn đang rất muốn đi vào Tam Thanh Chi Cảnh, cho nên hẳn là sẽ không nói linh tinh. Hơn nữa, bọn họ đang đứng ở lối vào Tam Thanh Chi Cảnh, Tô Hàn có nói bậy cũng vô dụng.
Ngoài bọn họ và Bàn Cổ tinh tử ra, các thiên kiêu khác đều vô điều kiện tin tưởng Tô Hàn. Dù là thiên kiêu Tứ Hải Long Cung, cũng vì mối quan hệ của Linh Nhi mà không hề ác cảm với Tô Hàn, dù rằng trong cổ thư của Tứ Hải Long Cung, Tô Hàn là một kẻ mà họ vô cùng ghét.
"Ý gì?" Thần thú Tinh Dạ tộc hỏi.
Tô Hàn trầm ngâm một hồi, cuối cùng nói: "Các ngươi cho rằng, cái gì mới là Thiên Địa Chi Lực?"
"Tô Hàn, đừng quanh co nữa, ngươi biết thì mau nói!" Tỳ Đàn tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Tô Hàn không hề giận, nhếch miệng cười, nhìn mọi người.
"Ca ca đã nói, 'Thiên Địa Chi Lực' này hẳn là khác với Thiên Địa Chi Lực chứa trong Thiên Địa viên châu, vậy nên có thể loại bỏ thiên địa viên châu đầu tiên." Linh Nhi không cả gọi tên Tô Hàn, trực tiếp gọi ca ca, rõ ràng vị trí của Tô Hàn trong lòng nàng rất cao. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Chẳng lẽ là một loại lực lượng khác giữa đất trời? Không dùng để tăng tu vi, mà giống như pháp tắc, trật tự, thậm chí bản nguyên, không thể lường được, một thứ lực lượng hư vô mờ mịt?"
"Nhưng nếu là lực lượng kia, chúng ta căn bản không thể nắm giữ, tự nhiên không thể mở Tam Thanh Chi Cảnh." Diệp Tiểu Phỉ lắc đầu: "Chắc không phải vậy."
Tam Thanh Chi Cảnh đã xuất hiện, thì chắc chắn có biện pháp tiến vào, cái gọi là "Thiên Địa Chi Lực" hẳn là thứ mà ai cũng có, chỉ là trong lúc nhất thời không biết thôi.
"Chúng ta là Thần cảnh, chỉ có thể nắm giữ pháp tắc, chẳng lẽ là sức mạnh của các loại pháp tắc?" Lăng Tiếu suy đoán: "Ví như pháp tắc ngũ hành, pháp tắc lôi điện, pháp tắc quang ám này nọ, phải tập hợp bao nhiêu loại mới có thể mở Tam Thanh Chi Cảnh?"
"Nói mò!" Hàm Bi hừ lạnh: "Nhân tộc nắm giữ pháp tắc thì đúng, nhưng tộc ta không tu luyện pháp tắc, chẳng lẽ nếu không có nhân tộc ở đây, thì thiên kiêu tộc ta sẽ mãi mãi không thể mở Tam Thanh Chi Cảnh này?"
Lăng Tiếu nhíu mày, nhưng cũng phải thừa nhận Hàm Bi nói đúng. Thang Đăng Thiên đã cho phép thiên kiêu yêu ma đi lên, thì trong Thiên Địa Chi Lực này chắc chắn đã bao hàm loại lực lượng mà bọn họ có.
"Lực lượng pháp tắc cùng Huyết Mạch Chi Lực dung hợp?" Tô Dao khẽ nói.
"Không thể nào!" Rất nhiều người đồng thanh nói.
Hai tộc thế bất lưỡng lập, làm sao dung hợp được? Huống hồ, hai thứ vốn là lực lượng khác nhau, chưa từng có vị thiên kiêu nhân tộc hoặc yêu ma nào thử dung hợp chúng cả. Cho nên suy đoán này không hợp lý.
"Có khi nào là cần một vật phẩm nào đó không?" Trung Lân bỗng nói: "Sức mạnh của một vật phẩm nào đó, bị Tam Thanh Chi Cảnh cho là Thiên Địa Chi Lực? Phải dùng nó mới mở được?"
"Nếu thật là vậy, Tam Thanh Chi Cảnh sẽ phải có gợi ý chứ, đâu có mập mờ như vầy." An Chân lắc đầu.
"Thảo!" Chuẩn Mè chửi: "Nói đi nói lại vẫn không nói được cái mẹ gì. Cái thang Đăng Thiên chết tiệt này, chẳng có chỉ thị gì, chúng ta chỉ ngồi đoán mò ở đây, đến bao giờ mới xong? Chắc là đến khi thang Đăng Thiên đóng cửa thì Tam Thanh Chi Cảnh vẫn chưa mở!"
"Thiên Địa Chi Lực à..." Tô Hàn hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Thiên địa, rốt cuộc là cái gì?"
Lời này vừa nói ra, rất nhiều thiên kiêu đều ngẩn người.
"Họ Tô kia, ngươi đang đùa à? Thiên địa, không phải là bầu trời và mặt đất sao? Ngoài ra còn gì nữa?" Chuẩn Mè châm chọc.
Trung Lân cùng đám thiên kiêu yêu ma cũng đều dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn Tô Hàn.
Chỉ có An Chân, sắc mặt không đổi, nàng nhìn sâu vào đôi mắt Tô Hàn, ẩn chứa một chút mong đợi. Có vẻ như... nàng rất sẵn lòng lắng nghe những gì Tô Hàn sắp nói.
"Yêu ma không tu pháp, không biết thiên đạo, đương nhiên sẽ không có hiểu biết về việc này. Cho nên, các ngươi cứ nghe cho kỹ." Giọng Tô Hàn hơi trầm xuống.
"Hừ!" Trung Lân bọn họ hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục đấu võ mồm với Tô Hàn nữa.
"Thiên địa, nếu nhìn đơn giản thì đúng là bầu trời và mặt đất, nhưng nếu ngược dòng tìm hiểu sâu hơn, thì... bầu trời và mặt đất, lại là gì?" Tô Hàn vừa tự nhủ, vừa như nói cho người khác nghe: "Mây và không khí hợp thành bầu trời. Đất và hơi ẩm hợp thành mặt đất. Nhưng nếu chỉ là mây và không khí thôi, thì có thực sự được gọi là 'Bầu trời'? Nếu chỉ có bùn đất và hơi ẩm, thì 'Mặt đất' từ đâu mà có?"
"Trong lòng đất có chứa nước, nước này hợp thành sông ngòi biển cả, chúng ta vốn đã quen với việc nước là nước, đất liền là đất liền, cả hai khác nhau, nhưng bên trong lòng đất chứa nước, mà bên dưới sông biển thì toàn là đất, vậy chẳng phải hai thứ đó giao thoa lẫn nhau sao?"
"Nói cách khác, nếu không có nước, thì làm gì có mặt đất? Nếu không có mặt đất, thì làm gì có nước?"
Nghe Tô Hàn nói, Tô Dao, Tô Tuyết cùng những người khác đều chìm vào suy tư. Đám hậu duệ Dao Trì ánh mắt dần dần sáng lên, đầu óc Phương Tự Cẩm nổ vang, tựa như có một thế giới khác được mở ra.
Dù là đám thiên kiêu yêu ma Trung Lân không hiểu ý bên trong, nhưng cũng nghe say sưa. Bọn họ phải thừa nhận, những gì Tô Hàn nói là rất đúng! Nước và mặt đất, quả thực nương tựa vào nhau, cùng nhau tồn tại, thiếu một cái nào đều không hoàn chỉnh. Nhưng ý nghĩa của những gì Tô Hàn nói là gì?
"Nước và đất chỉ là ví dụ thôi." Tô Hàn tiếp tục giảng: "Cánh hoa dựa vào cành lá mà nở rộ, cá dựa vào nước để sinh tồn, ngọn lửa dựa vào giấy để kéo dài, chim bay dựa vào trời để lượn!"
Đến đây, Tô Hàn dừng một chút, sau đó với ngữ khí nhanh hơn, hắn nói: "Yêu ma dựa vào Khí Huyết Chi Lực để mạnh lên, nhân tộc dựa vào tu vi lực lượng để nâng cao, thế giới dựa vào thiên địa mới có thể tồn tại, vũ trụ... dựa vào thế giới mới có thể vận chuyển!"
Có thiên địa mới gọi là thế giới, có thế giới, mới gọi là vũ trụ! Giống như một vài siêu cấp đại năng, một đóa hoa là một thế giới, một cây là núi sông biển cả, một cọng cỏ là một tinh không. Dù là thế nào, thế giới muốn tồn tại thì nhất định phải có thiên địa, mà thiên địa muốn tồn tại, vậy thì... nhất định phải có sinh mệnh! Không có sinh mệnh, ai công nhận đó là thiên địa?
"Sinh mệnh tồn tại, tạo ra tất cả, ví dụ như bầu trời này." Tô Hàn vươn tay chỉ lên trên: "Chúng ta gọi nó 'Bầu trời' thì nó là bầu trời. Nếu ngay từ đầu, chúng ta không gọi nó là bầu trời, mà gọi nó là biển cả, thì lúc này, nó sẽ là biển cả! Nếu chúng ta không tạo ra hai chữ 'Bầu trời' này, vậy thế giới này sẽ không bao giờ có bầu trời!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận