Yêu Long Cổ Đế

Chương 4765:   mai phục!

Chương 4765: Mai phục! Nếu quả thật còn có yêu ma khác, ẩn náu ở rừng gai kia, thì Huyết Côi chiến đội đã bày Thập Phương Lăng Sát Trận... Rất có thể, đã vô dụng! Đồng thời, Huyết Côi chiến đội tiếp tục đi, độ nguy hiểm cũng sẽ tăng cao. Nhưng nhìn vẻ mặt mọi người, rõ ràng vô cùng không cam tâm. Dù sao cũng tốn gần mười vạn thánh tinh, mới bố trí được ba trận pháp, trước khi Tô Hàn đến, số tiền đó tương đương một phần mười kinh phí của cả đội. "Một phần vạn... Bọn họ thật chỉ là hoảng hốt chạy bừa thôi sao?" Có người nhỏ tiếng lên tiếng. Hạ Lam mấp máy môi, nói: "Việc này cần mọi người biểu quyết, nếu hơn một nửa người đồng ý tiếp tục đến rừng gai, vậy chúng ta sẽ qua đó xem." Lời nàng vừa dứt, đã có người bắt đầu giơ tay. Sau đó, trong tầm mắt 'kinh hãi' của Tô Hàn, Hạ Lam cũng giơ bàn tay ngọc thon dài của mình lên. Dường như trong toàn bộ Huyết Côi chiến đội, người duy nhất không giơ tay là Tô Hàn. Thấy mọi người đều nhìn mình, Tô Hàn trợn trắng mắt: "Các ngươi đây không phải là cởi quần đánh rắm, bày vẽ thêm chuyện sao?" "Nên có hình thức vẫn phải có, trước đây chúng ta đã từng dựa vào giơ tay biểu quyết để tránh khỏi nhiều mối nguy hiểm." Hạ Lam nheo mắt nhìn Tô Hàn, cười tủm tỉm nói: "Bạo Tuyết, mọi người đều giơ tay, mình ngươi không giơ, không hay lắm đâu?" "Sao ta lại cảm giác như là mình đã lọt vào ổ cướp vậy?" Tô Hàn nói. "Hảo huynh đệ, ngươi vừa mới nói thả mồi câu cá lớn, giờ lại không dám đi sao?" Thượng Quan Tiêu khích tướng nói. "Tránh ra, ai là hảo huynh đệ của ngươi, ta thấy ngươi đâu có xem ta là hảo huynh đệ!" Tô Hàn hừ một tiếng, rồi nói: "Không phải chỉ cần hơn một nửa người là được sao? Ta có giơ hay không cũng có gì khác biệt?" "Không, trên ý nghĩa khác biệt, chỉ khi tất cả mọi người cùng giơ tay thì mới thể hiện được sự đoàn kết mạnh mẽ của Huyết Côi chiến đội." Hạ Lam nói. Tô Hàn bất đắc dĩ, đành phải giơ tay phải lên. "Đẹp!" Tống Ngọc Châu lớn tiếng nói: "Mọi người đồng lòng, đoàn kết nhất trí! Dũng cảm Huyết Côi, không sợ gian nan!" Tô Hàn: "..." ... Vì lo lắng có mai phục ở rừng gai, nên mọi người di chuyển không nhanh lắm, mất trọn vẹn ba canh giờ mới tới nơi. Hạ Lam từng nói, vị trí Thập Phương Lăng Sát Trận được bố trí là ở sâu trong rừng gai, khoảng bốn vạn dặm. Với mọi người, bốn vạn dặm chỉ như cái chớp mắt, nhưng không ai dám mạo hiểm. Trên đường đi, Hạ Lam dặn dò thêm: "Thần niệm mở rộng, quan sát hết thảy trong vòng mười vạn dặm, đặc biệt là vết máu, cũng như quần áo và trang sức của nhân tộc." Tô Hàn lập tức hiểu ý Hạ Lam, thầm nghĩ người phụ nữ này đúng là cẩn thận, tỉ mỉ. Khu rừng gai rộng lớn vậy mà giờ đây lại rất yên tĩnh. Tất cả mọi người nín thở, đồng thời che giấu khí tức, tránh bị yêu ma phát giác. Thực tế, đây đã trở thành một thói quen. Một vạn dặm, hai vạn dặm, ba vạn dặm... Vết máu tuy có, nhưng đã khô cạn, chắc chắn không phải gần đây. Còn mảnh vỡ quần áo, cũng có chút ít, nhưng trông cũng đã lâu rồi. Khi mọi người đến địa phận bốn vạn dặm, thấy ba trận pháp trong suốt, nếu không nhìn kỹ, căn bản khó mà thấy, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. "Là ta nghĩ nhiều rồi." Hạ Lam nhìn mười mấy xác yêu ma trong trận pháp, nói: "Đám người đó, có lẽ thật sự là cứ thế theo rừng gai chạy vào, trốn sẽ nhanh hơn." Nghe vậy, mọi người cũng đều thả lỏng. "Mười vạn thánh tinh này coi như không phí, trong mỗi trận pháp đều có gần hai mươi xác yêu ma!" "Ha ha ha, đi thôi, đi xem!" "Không biết là yêu ma cấp bậc gì." "Ta khuyên các ngươi một tiếng, đừng quá mong đợi, Thập Phương Lăng Sát Trận này chỉ nhắm vào yêu ma Thánh cấp khác, trừ phi yêu ma Hư Thánh bị thương nặng đi vào, bằng không thì không có khả năng vây giết được." "..." Thập Phương Lăng Sát Trận vẫn chưa bị hủy, vẫn còn có thể sử dụng tiếp. Hơn nữa, thu hoạch cũng xem như chấp nhận được, chuyện này khiến mọi người vui vẻ, nói chuyện cũng tự nhiên hơn. Sau khi tháo gỡ trận nhãn, mọi người bắt đầu xem xét cấp bậc đám 'con mồi' này. Không nằm ngoài dự đoán, toàn bộ đều là Chuẩn Thánh. Trên ba mươi nhất trọng, cùng với mười cái nhị trọng. Còn lại, đều là tam trọng. Tổng cộng, có thể mang đến cho Huyết Côi chiến đội khoảng sáu ngàn tích phân và hai vạn chiến lực. Nghe thì không ít, nhưng thực tế, Huyết Côi chiến đội có một trăm người, nếu số tích phân này chia đều, mỗi người chỉ được sáu mươi tích phân và hai trăm chiến lực. Có thể nói rất ít, dù sao nếu đơn độc ra tay, chỉ cần giết một yêu ma Chuẩn Thánh nhất trọng thôi cũng được ít nhất một trăm tích phân rồi. "Cũng coi như được, dù sao trận pháp vẫn chưa bị phá, có thể tiếp tục sử dụng." Hạ Lam cười nói. Mọi người đều hiểu nên không ai cảm thấy thất vọng. "Đi thôi, tới Truy Phong cốc!" Hạ Lam lại nói: "Chúng ta phải đến được Truy Phong cốc trong vòng ba ngày, chuẩn bị trước." "Được." Mọi người đều gật đầu. Nhưng mà... Ngay lúc mọi người định lên đường, thì ở chỗ sâu trong rừng gai, chợt có tiếng nổ vang vọng truyền đến. Tiếp đó, một chiếc rìu lớn, ít nhất cũng nặng cả ngàn cân, mang theo tiếng gió rít, xoay tròn từ xa bay tới. Tốc độ cực nhanh! "Cẩn thận!" Vẻ mặt Hạ Lam biến sắc, lập tức ra tay, vung kiếm đón lấy rìu. "Ầm!" Cả hai va chạm, rìu rơi xuống đất, mà kiếm mang cũng tan tành trong nháy mắt! Hạ Lam cảm thấy cánh tay run mạnh, ngực cũng truyền đến một cảm giác đau nhức. Sức mạnh của chiếc rìu quá sức tưởng tượng, dù đã rơi xuống đất, nhưng lực phản chấn truyền lại từ va chạm với kiếm mang vẫn khiến cho Hạ Lam, một Hư Thánh tam trọng, không khỏi tái mặt, lùi lại mấy bước! "Đội trưởng!" Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều tròng mắt co rút, Thượng Quan Tình vội đến đỡ Hạ Lam. "Đối phương rất mạnh, thực lực vượt ta, ít nhất cũng phải là Hư Thánh tứ trọng!" Hạ Lam ngưng trọng nói: "Vẫn như trước, ngươi phải bảo vệ Bạo Tuyết cho tốt, thấy tình thế không ổn thì lập tức rút lui!" "Vâng." Thượng Quan Tình buông Hạ Lam ra, quay về phía Tô Hàn. Mọi người đều dán mắt vào chiếc rìu rơi dưới đất, nơi này chìm vào yên lặng đáng sợ. Và đúng lúc này... "Hưu hưu hưu hưu..." Lần lượt bóng người, bỗng từ chỗ sâu trong rừng gai vọt tới! Nhìn rất rõ, chính là đám yêu ma lúc trước bị mọi người đuổi theo, trốn vào rừng gai! Nhưng lần này, rõ ràng không chỉ có bọn chúng. "Ha ha ha ha..." Tiếng cười lớn từ miệng yêu ma đầu hươu vọng ra. "Hạ đội trưởng, không ngờ tới nhỉ? Ta lại quay lại rồi!" Ánh mắt Hạ Lam lạnh băng, nhìn chằm chằm đối phương, không nói lời nào. "Nói thật..." Mặt yêu ma đầu hươu đầy sát khí: "Chúng ta vốn dĩ không hề rời đi, mà vẫn luôn ở đây, chờ các ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận