Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 987: Không thẹn với lòng (1)

"Muốn gặp tôi?"
Lâm Huyền có chút không giữ nổi bình tĩnh.
Nhà họ Triệu ở Đế Đô không chỉ giàu có, mà thực sự có địa vị cao và quyền lực.
Trước đây, Vương ca đã chạy đôn chạy đáo lo liệu thủ tục nhưng không xong. Kết quả là vào bữa cơm tối cuối năm, chỉ một cuộc điện thoại của chú Triệu Anh Quân đã giải quyết ngay lập tức.
Đó mới chỉ là chú.
Trong hành lang triển lãm cá nhân của Triệu Anh Quân ở giấc mơ thứ ba, Lâm Huyền đã biết rằng mẹ của Triệu Anh Quân chỉ là một giáo viên nhân dân, kỹ năng giảng dạy và kiến thức rất tốt, nhưng gia cảnh chỉ bình thường, người thực sự lợi hại là cha của Triệu Anh Quân.
Vì thế, có thể tưởng tượng được.
Chú của Triệu Anh Quân cũng chỉ là nhờ anh rể mà vươn lên... chỉ là được nhờ vả mà đã lợi hại như vậy, huống chỉ là bản thân anh rể?
Tất nhiên, Lâm Huyền và viện trưởng Viện Khoa học Long Quốc Cao Diên, cũng như cục trưởng Cục An toàn Lưu An đều là "anh em tốt" vỗ vai nhau, nên không cảm thấy cha của Triệu Anh Quân có áp lực gì, không có gì phải ngại gặp cả.
Chỉ là hắn rất tò mò... Tai sao cha mẹ của Triệu Anh Quân lại muốn gặp mình vào lúc này?
Chọt chọt.
Bên cạnh, Ngu Hề đột nhiên chọt chọt vào cánh tay của Lâm Huyền:
"Hết thịt rồi."
Cô ấy đeo chiếc kính râm to nói.
Lâm Huyền khẽ cười, nhìn giá để món ăn trên bàn của họ:
"Không ăn chút rau sao?”
"Rau cũng được."
Ngu Hề đáp.
Lâm Huyền gắp cho cô ấy ít đậu hũ, rong biển, cải thìa và những thứ tương tự. Những món này dễ ăn, chắc chắn ăn xong nồi này cô ấy cũng sẽ no.
Phục vụ xong người nhỏ.
Đến lúc trả lời người lớn rồi.
Lâm Huyền lấy một tờ giấy ăn, lau tay, rồi nhìn lại Triệu Anh Quân:
"Cha mẹ cô... muốn gặp tôi sao?"
"Đúng vậy".
Triệu Anh Quân tiếp tục nói:
"Họ thực sự muốn gặp cậu, chủ yếu là vì cha tôi kiên quyết muốn cảm ơn cậu."
"Cảm ơn tôi?"
Lâm Huyền càng nghe càng thấy mơ hồ. "Là chuyện của một năm trước rồi, lần đó cậu lái chiếc Bentley, đưa tôi vượt qua cây cầu."
Triệu Anh Quân ngẩng đầu nói:
"Tôi nhớ tôi đã kể với cậu rồi phải không? Năm đó về nhà ăn Tết, tôi đã kể chuyện này cho họ nghe. Họ lúc đó rất lo lắng cho tôi, nhưng vì tôi không bị sao cả nên lo lắng chỉ kéo dài hai ngày rồi qua."
"Cha tôi luôn là người rất coi trọng tình nghĩa, ông ấy đã đề nghị phải cảm ơn cậu một cách đàng hoàng, cảm ơn cậu đã cứu tôi trong tình huống nguy hiểm như vậy. Nhưng thời gian đó cậu rất bận, và nếu muốn cảm ơn cậu, không thể lại bắt cậu phải chạy lên Đế Đô một chuyến, đúng không? Cha mẹ tôi cũng cảm thấy như vậy là quá bất lịch sự, thậm chí là quá kiêu ngạo."
"Vì vậy, ông ấy nghĩ khi nào có cơ hội, sẽ đến Đông Hải một chuyến, gặp cậu để cảm ơn trực tiếp. Chỉ tiếc là... suốt cả năm ngoái ông ấy cũng rất bận, cậu cũng thường xuyên đi công tác, thời gian không khớp nhau. Mặc dù Tết năm nay tôi biết cậu ở Đế Đô, nhưng cậu lại được điều động thực hiện nhiệm vụ bí mật đúng không? Tôi cũng không làm phiền cậu."
"Cha tôi luôn ghi nhớ chuyện này, dù tôi đã nói nhiều lần rằng không cần khách sáo với Lâm Huyền như vậy, nhưng ông ấy vẫn rất kiên quyết, nói rằng người ta mạo hiểm cứu con gái ông, ông không thể cứ im lặng bỏ qua như vậy được... luôn muốn tìm cơ hội để cảm ơn cậu trực tiếp."
Nói xong.
Cô ấy quay đầu lại, thấy Ngu Hề đã uống hết nước.
Cô ấy gọi phục vụ, đặt thêm hai chai nữa.
Rồi quay lại nói:
"Lần này trùng hợp gặp nhau, mẹ tôi năm nay 55 tuổi về hưu, cha tôi cũng xin nghỉ phép một tháng, nói sẽ đưa bà ấy đến Đông Hải nghỉ ngơi một tháng, tiện thể cả gia đình đoàn tụ."
"Cha tôi đã rất mong chờ gặp cậu, họ sẽ đến Đông Hải vào sáng mai, tối mai chúng tôi sẽ ăn tối bên ngoài... nếu cậu có thời gian, cậu có muốn đến không?”
"Đây cũng là lý do hôm nay tôi đến văn phòng tìm cậu, là cha mẹ tôi bảo tôi mời cậu, muốn chúng ta bốn người cùng ăn bữa tối."
"Ồ, là như vậy à."
Lâm Huyền hiểu ra.
Triệu Anh Quân thực sự đã kể cho hắn nghe về chuyện này, chính là ngày hắn đưa đơn xin nghỉ việc cho cô ấy.
Ngày hôm đó Triệu Anh Quân đã nói rất nhiều.
Tất nhiên bao gồm cả việc cha cô ấy, người luôn nghiêm khắc và không cảm tình, sau khi xem video về cây cầu cao, Đông Hải 007, đã thay đổi thái độ đối với cô ấy. Lâm Huyền đặc biệt nhớ.
Người cha luôn phủ nhận Triệu Anh Quân và không ủng hộ việc cô ấy khởi nghiệp, khi cô ấy rời Đế Đô về Đông Hải, đã ngập ngừng nói một câu:
"Mèo thiết kế cũng được, con gái của dì con rất thích."
Triệu Anh Quân nói đây là lần đầu tiên cha cô ấy công nhận cô, dù đó chỉ là một sự công nhận nhỏ bé, và người thiết kế mèo cũng không phải là cô... nhưng cô ấy vẫn rất vui, cười nói với hắn:
"Phải nói rằng, Lâm Huyền... cậu không chỉ cứu mạng tôi mà còn thay đổi cuộc sống của tôi, gặp cậu thực sự là may mắn của tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận