Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 1107: Lời hứa của C C (4)

Lần đầu tiên gặp C C trong giấc mơ đầu tiên, hắn mới 23 tuổi, C C thì chỉ cách ngày sinh nhật lần thứ 20 một ngày.
Còn bây giờ.
Hai người lại gặp nhau.
C C vẫn như cũ, vẫn mãi là thiếu nữ 20 tuổi, mãi mãi không thể chạm tới tuổi 20.
Còn hắn, đã 25 tuổi rồi.
Thời gian trong giấc mơ không chảy trôi, nhưng thời gian thực tế lại không ngừng.
Liệu có một ngày nào đó...
Hai người sẽ mãi gặp nhau trong giấc mơ.
C C vẫn trẻ trung như vậy, còn Lâm Huyền thì dần dần già đi... 35 tuổi, 45 tuổi, 55 tuổi, 65 tuổi...
Nghĩ đến cảnh mình già đi.
Nghĩ đến cụ Vệ Thắng Kim 70 tuổi và cụ bà Trịnh Tưởng Nguyệt 116 tuổi.
Lâm Huyền không kìm được cười:
"Đúng vậy, tôi thực sự đã già thêm vài tuổi. Biết đâu lần sau khi chúng ta gặp nhau ở thế giới khác, tôi sẽ già thành người đàn ông râu rậm V V."
"Chà."
C C bĩu môi một tiếng, bước nhanh hơn:
"Anh quả nhiên lại bắt đầu không đứng đắn rồi."
Thực tế chứng minh.
C C thực sự rất quen thuộc với khu rừng này.
Rất nhanh, cô ấy đã dẫn Lâm Huyền tìm được vật tham chiếu quen thuộc, Lâm Huyền đại khái biết hướng của cụ Vệ Thắng Kim ở đâu.
"Ở đằng kia."
Lâm Huyền chỉ về phía tây nam, hai người nhanh chóng chạy trong rừng.
Quả nhiên.
Rất nhanh.
Họ đã nhìn thấy một bóng dáng còng lưng cúi đầu, tay cầm máy dò kim loại, đang chăm chỉ quét trên mặt đất.
"Thầy Vệ!"
Lâm Huyền từ xa đã vẫy tay chào.
Người ngủ đông sẽ rất khó xưng hô với nhau, đoạn này, Lâm Huyền gọi là thầy Vệ nên mình sẽ đổi lại cách xưng hô.
Cụ Vệ Thắng Kim nghe thấy, quay người lại với vẻ cảnh giác, tay phải bắt đầu lần ra phía sau lưng.
"Thầy Vệ, đừng kích động, nghe tôi nói."
Lâm Huyền giữ khoảng cách với cụ Vệ Thắng Kim, sau đó nói lời đã chuẩn bị sẵn:
"Chúng tôi cũng đến tìm két sắt, thầy Vệ, chúng tôi cân tìm két sắt số 66, thứ bên trong đó cũng rất quan trọng với chúng tôi."
"Chúng ta cùng nhau tìm kiếm nhé? Hơn nữa tôi biết chỗ nào chôn một cái két sắt, dù không phải của thầy cũng không phải của tôi, nhưng vẫn nên thử vận may."
Rất nhanh.
Cụ Vệ Thắng Kim bị sự chân thành của Lâm Huyền làm cảm động, quyết định đi theo Lâm Huyền đến chỗ được cho là chôn két sắt hợp kim hafnium.
Ông ấy chìa tay ra, muốn bắt tay với hai người:
"Chàng trai, cô gái, gọi các cậu là gì nhỉ?"
"Tôi tên là Lâm Huyền."
Lâm Huyền chỉ vào mình, rồi chỉ vào C C:
"Cô ấy tên là C C."
Cụ Vệ Thắng Kim cười ha hả:
"Tốt... tốt... tôi nhớ tên các cậu, tôi tên là..."
"Thầy Vệ !"
"Thầy Vệ !"
Lâm Huyền và C C nhanh tay bắt lấy tay cụ Vệ Thắng Kim:
"Ngưỡng mộ đã lâu, thầy Vệ, chúng tôi gọi thầy là thầy Vệ nhé."
Hả?
Cụ Vệ Thắng Kim tỏ vẻ nghi ngờ. Bản thân...
Chỉ là một giảng viên đại học bình thường, không có chức danh gì, cũng không có phát minh gì quan trọng.
Tên của mình, thực sự nổi tiếng đến vậy sao?
"Thầy Vệ, để tôi đeo ba lô cho thầy, thầy cứ theo bước chúng tôi là được."
Lâm Huyền chuyển sang chế độ nhanh.
Hắn nhận lấy chiếc ba lô lớn của cụ Vệ Thắng Kim, bắt đầu dẫn đường:
"Két sắt chôn ở đẳng kia, trên đường này không có gì cả, tăng tốc!"
Lâm Huyền và C C dường như thời gian rất gấp, quay đầu chạy ngay lập tức.
Điều này khiến cụ Vệ Thắng Kim cũng bắt đầu căng thẳng...
Ông ấy bước nhanh theo sau.
"Ê, thanh niên, chạy nhanh thế làm gì! Chúng ta có đủ thời gian mà!"
Ông ấy chạy theo một đoạn, có chút thở dốc:
"Ôi trời, tôi không theo kịp các cậu... chậm lại một chút, các người, không phải ngày mai tận thế, vội gì chứ!"
Cuối cùng.
Hai người kéo theo cụ Vệ Thắng Kim đến trước một khoảng đất trống. Lâm Huyền đặt ba lô xuống.
Cụ Vệ Thắng Kim khởi động máy dò kim loại, bắt đầu định vị.
Bíp bíp bíp bíp bíp bíp!
Rất nhanh, ông ấy đã định vị được vị trí của két sắt hợp kim hafnium.
Trong niềm vui sướng:
"Trời ơi! Thật sự đúng như cậu nói! Dưới đây thực sự chôn một cái két sắt hợp kim hafnium!"
"Quá phấn khích rồi... tôi đã dò tìm ở đây hai tháng, chưa tìm thấy cái nào, không ngờ hôm nay lại có kết quả."
"Lâm Huyền!"
Cụ Vệ Thắng Kim quay lại với vẻ mặt phấn khởi:
"Lấy cái xẻng gấp trong ba lô của tôi ra, chúng ta đào !"
Ông ấy ngẩn người.
Mắt mở to.
Nhìn Lâm Huyền và C C đã trang bị đầy đủ.
Chỉ thấy mỗi người trong tay cầm một cái xẻng gấp, Lâm Huyền còn đưa cho C C một đôi găng tay, thậm chí mỗi người còn đội một cái mũ dự phòng, nước cũng đã được lấy ra, C C uống ừng ực vài ngụm rồi đưa cho Lâm Huyền.
"Không phải..."
Cụ Vệ Thắng Kim ngạc nhiên nhìn:
"Hai người, hai người là đội khảo cổ chuyên nghiệp sao? Chuyên nghiệp quá mức rồi đấy? Sao lại quen thuộc với ba lô của tôi thế này?"
Ông ấy thực sự không hiểu nổi.
Ba lô của mình lộn xộn thế, nhiều đồ như vậy.
Lâm Huyền sao có thể trong thời gian ngắn như vậy tìm đủ trang bị dụng cụ, thậm chí cả nước cũng đã mở nắp?
Bạn cần đăng nhập để bình luận