Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 398: Tôi không thua kém các anh (3)

Đây chính là lý do hắn không vội vàng đuổi theo chiếc taxi.
Dù sao cũng sẽ không mất dấu... Hắn muốn xem Quý Lâm và đồng bọn sẽ làm cách nào để khiến những chiếc xe này biến mất!...
Ở tỉnh Kagawa, Anh Hoa quốc, trong một ngôi nhà kiểu Nhật.
Quý Lâm gác điện thoại, im lặng.
Chu Đoạn Vân cũng không nói gì, nhìn Quý Lâm với vẻ thích thú như đang chờ xem trò cười.
Cuối cùng.
Quý Lâm thở ra một hơi dài, đứng dậy từ tấm đệm ngồi, nhìn bức tranh Ukiyo-e treo trên tường:
"Một chiếc Ferrari màu đỏ đang đuổi theo Tham Ăn."
Chu Đoạn Vân cười khẩy:
"Ferrari LaFerrari phải không? Đó chính là xe của Lâm Huyền, xe của bà chủ hắn. Bây giờ có thể kết luận rồi chứ? Nếu hắn không biết trước về vụ tai nạn, tại sao lại chờ ở đó một mình trước?"
"Vấn đề nằm ở đây."
Quý Lâm nhẹ giọng nói:
"Tại sao hắn lại đến một mình? Điều này rõ ràng không phải là hành động lý trí.”
"Anh quan tâm nhiều làm gì!"
Chu Đoạn Vân đi tới đi lui trong phòng, tấm tatami phát ra tiếng kêu cọt kẹt:
"Đã chứng minh hắn có khả năng mơ thấy tương lai và làm rối loạn lịch sử, thì giết hắn đi. Kích nổ quả bom trên chiếc taxi, giết chết cả Tham Ăn và Lâm Huyền!"
"Không được."
Quý Lâm lắc đầu:
"Lâm Huyền phải chết vào lúc 0 giờ 42 phút, và phải là do tai nạn xe. Đây là điều Ngạo Mạn đã nhấn mạnh nhiều lần."
"Các người là đồ ngốc sao? Hay nghĩ Lâm Huyền là kẻ ngốc!"
Chu Đoạn Vân cau mày:
"Hắn đã quen thuộc với quy tắc giết người của chúng ta đến mức này, thậm chí còn bắt đầu mai phục trước! Anh nghĩ hắn sẽ cho anh cơ hội giết hắn vào lúc 0 giờ 42 phút à?”
Quý Lâm cười khẽ, nhìn Chu Đoạn Vân:
“Anh dám làm trái lời Ngạo Mạn không?”
"Có gì mà không dám?”
"Vậy anh làm đi."
Quý Lâm đưa điện thoại trên bàn cho Chu Đoạn Vân:
"Chỉ cần bấm số này, quả bom dưới xe của Tham Ăn sẽ phát nổ. Bây giờ khoảng cách giữa xe của Lâm Huyền và Tham Ăn chắc chắn sẽ bị nổ chết cùng nhau, anh làm đi."
Hắn ta lại đưa điện thoại về phía Chu Đoạn Vân.
Tuy nhiên...
Chu Đoạn Vân chỉ cau mày, nghiến răng, nhưng không nhận điện thoại.
"Quý Lâm...
Hắn ta cay đắng nói:
"Anh đúng là một con chó tốt của Quý Tâm Thủy!"
"Thế còn anh?"
Quý Lâm nhìn Chu Đoạn Vân:
"Thế còn anh, Chu Đoạn Vân? Anh là cái gì?"
Hắn ta khẽ cười, nhìn đi chỗ khác:
"Theo tôi thấy, anh thậm chí còn không xứng đáng ghen ty với Lâm Huyền. Dù Lâm Huyền là người chúng ta cần giết, nhưng điều đó không ngăn cản tôi rất ngưỡng mộ hắn. Còn anh thì sao, Chu Đoạn Vân? Anh tự biến mình thành kẻ giả tạo chỉ để che giấu việc anh là một kẻ thất bại thảm hại."
Bốp!
Chu Đoạn Vân đá lật bàn trà:
"Đó không phải là tôi bây giờ!"
"Anh bây giờ à?"
Quý Lâm cười khinh bỉ:
"Anh hiện tại sống sót chỉ nhờ lòng thương hại của Ngạo Mạn, rời khỏi Ngạo Mạn... anh chẳng là gì cả."
"Anh có thể đứng đây, vì tâm lý méo mó thời niên thiếu của anh, lấy oán trả ân, tất cả đều vì Ngạo Mạn thương xót anh lúc đó "...
Không khí đột nhiên trở nên im lặng.
Nước trà đổ thấm vào tatami, để lại vết đen.
Chỉ có tiếng thở hổn hển của Chu Đoạn Vân trong không gian yên tĩnh, như tiếng máy thổi cũ kĩ.
"Đừng coi thường người khác, Quý Lâm.
Chu Đoạn Vân nhìn chằm chằm vào Quý Lâm, chỉ tay về phía hắn ta:
“Tôi không kém các anh, tôi chưa bao giờ kém các anh."
"Các anh chỉ may mắn sinh ra trong gia đình ít nhất là bình thường, ít nhất là đủ ăn, ít nhất là hoàn chỉnh! Các anh sống cuộc sống hạnh phúc thuận lợi như vậy, đó là vì các anh may mắn! Sinh ra trong một gia đình có khả năng đem lại hạnh phúc cho các anh! Điều này không phải do các anh cố gắng!"
"Từ nhỏ, các anh không lo ăn lo mặc, việc gì cha mẹ cũng ủng hộ, sẵn sàng chi tiền cho các anh. Anh biết viết, vì từ nhỏ có người mua sách cho anh đọc! Lâm Huyền giao thiệp tốt, là nhờ gia đình, nhờ trang phục, nhờ cha mẹ của hắn có khả năng để hắn tự tin kết bạn! Mời bạn bè ăn quà vặt! Có tiên mua quà sinh nhật cho bạn bè."
"Các anh nghĩ tất cả đều do các anh tự làm được sao? Vớ vẩn! Chỉ là các anh may mắn hơn tôi thôi! Chỉ là các anh sinh ra trong gia đình tốt hơn tôi thôi!"
Quý Lâm khẽ cười khinh bỉ:
"Ít nhất anh còn có mẹ, tôi thì cha mẹ đều đã chết."
"Ai đã nhận nuôi anh, Quý Lâm?"
Chu Đoạn Vân cười lớn:
"Là Ngạo Mạn! Là Quý Tâm Thủy giàu có vô đối đã nhận nuôi anh! Nếu từ nhỏ để mẹ tôi nuôi anh, mỗi ngày đều là đậu phộng đậu phộng đậu phộng, mặc đồ rách rưới, giày thể thao rách nát, đến tiết thể dục cũng không dám tham gia, cả lớp đều cười nhạo anh... anh viết cái gì chứ!"
"Vì vậy, anh không có tư cách coi thường tôi, Quý Lâm."
Chu Đoạn Vân bạo lực mở cửa kéo, quay đầu lại nheo mắt nhìn Quý Lâm:
"Đặt anh vào cuộc đời của tôi, anh chưa chắc đã sống tốt như tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận