Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 333: Lịch sử giả (2)

Không còn cách nào khác, gọi người đến thôi.
Lâm Huyền lấy điện thoại ra gọi cho Sở An Tình.
Một lát sau.
Cô gái nhỏ vui vẻ này chạy nhảy, để kiểu tóc đuôi ngựa cao bồng bềnh, mềm mại đến trước cổng trường:
"Học trưởng Lâm Huyền, sao anh lại đến đây!"
Thấy Lâm Huyền, Sở An Tình rất vui.
"Anh muốn đến thư viện tìm chút đồ."
Lâm Huyền cười nói:
"Hồi đi học, trường luôn nói là chúng ta là cả đời của trường cũ... Kết quả tốt nghiệp rồi thì không cho vào cổng."
Sở An Tình bật cười, rất thuận lợi dẫn Lâm Huyền vào trường, đến thư viện.
Sở An Tình thực sự rất có duyên, cô ấy cũng rất quen với các đàn em trực thư viện, hai người nhanh chóng tìm được nơi để kỷ yếu tốt nghiệp.
"Học trưởng Lâm Huyền, anh muốn tìm kỷ yếu tốt nghiệp năm nào?”
Lâm Huyền nói năm tốt nghiệp thạc sĩ và tiến sĩ của giáo sư Hứa Vân:
"2004. 2007. Tìm hai năm này trước xem có tìm được không."
"Không cần tìm Đại học, chỉ cần tìm thạc sĩ và nghiên cứu sinh là được."
Kỷ yếu ở đây thực sự rất lộn xộn.
Hoàn toàn không sắp xếp theo thứ tự thời gian, còn có một lớp bụi mỏng, hẳn là đã lâu không ai xem rồi.
Hai người vừa tìm vừa trò chuyện. Sở An Tình phủi bụi trên một cuốn album ảnh kỷ yếu rồi nhìn Lâm Huyền:
"Học trưởng Lâm Huyền, nói mới nhớ... Mấy hôm nay cha của em có liên lạc với anh không?”
"Hội trưởng Sở à?"
Lâm Huyền lật album ảnh, lắc đầu:
"Không, mấy hôm nay anh không nhận được điện thoại của cha em. Sao thế, ông ấy tìm anh có chuyện gì à?”
"Ông ấy..."
Sở An Tình gãi đầu, cảm thấy ở đây không thích hợp để nói thẳng chuyện của dì nhỏ, như vậy sẽ khiến Lâm Huyền khó xử:
"Bố mẹ em hình như muốn giới thiệu cho anh một đối tượng."
"Ồ, ha ha" Lâm Huyền cười cười:
"Cảm ơn sự quan tâm của họ, nói thật là anh chưa từng được ai giới thiệu đối tượng cả."
"Anh chưa từng đi xem mắt à?"
Sở An Tình tò mò.
"Chưa, năm ngoái anh mới tốt nghiệp mà, hơn nữa anh cũng không ở quê, ở Đông Hải này cũng không có họ hàng."
"V Vy, anh thích kiểu con gái nào!"
Sở An Tình tiến lại gần:
"Kiểu con gái ngầu ngầu, anh thích không?"
Cô ấy nghĩ đến dì nhỏ ngang ngược của mình.
"Con gái ngầu ngầu à?"
Người đầu tiên hiện lên trong đầu Lâm Huyền chính là C C, quay đầu nhìn Sở An Tình có ngoại hình giống hệt C C:
"Cũng được, con gái ngầu ngầu khá cá tính".
"Khu khụ."
Sở An Tình ho khan hai tiếng:
"Là... thích đua xe, tính tình không tốt lắm, còn thích cãi nhau với người khác, không hợp là cãi nhau ngay.'.
Lâm Huyền nhớ lại vẻ tự phụ, ngỗ ngược của C C.
À, như vậy thì khá phiền, còn luôn làm người ta khó hiểu.
Nhưng nhìn Sở An Tình đang chớp mắt đáng yêu trước mặt, anh lại thấy C C có ngoại hình giống hệt cô ấy cũng đáng yêu hơn hẳn:
"Cũng... được, thực ra anh không quan tâm những điều này lắm, người tốt là được."
Sở An Tình thầm giật mình.
Cái này!
Dì nhỏ của mình và Lâm Huyền thực sự rất hợp nhau!
Học trưởng Lâm Huyền thích kiểu này thật sao?
"Tìm thấy rồi, ở đây."
Khi Sở An Tình giật mình thì Lâm Huyền đã thuận lợi tìm thấy ảnh chụp chung lễ tốt nghiệp tiến sĩ của Hứa Vân.
Trên trang mở ra của album ảnh... Chính giữa là một bức ảnh mờ, ố vàng, mang đậm dấu ấn thời gian.
Đây là một bức ảnh chụp chung lễ tốt nghiệp tiến sĩ nên không có nhiều người.
Đứng ở vị trí trung tâm C là một người đàn ông trẻ tuổi đang cười ha hả, Lâm Huyền nhận ra ngay, chính là Hứa Vân.
Trong phần tên dưới ảnh, tên ở giữa thực sự cũng là Hứa Vân. Không sai.
Lần này thực sự tìm đúng rồi.
Còn người đứng sau Hứa Vân, tay đáp trên vai Hứa Vân là một ông lão tóc bạc trắng, nụ cười hiền từ.
Ông ta không nhìn vào ống kính, mà nhìn Hứa Vân, trong ánh mắt tràn đầy niềm vui và tự hào... Giống như nhìn đứa con của mình vậy.
Đây hẳn là cố vấn của Hứa Vân.
Lâm Huyền nhìn xuống phần tên dưới trang sách, nhanh chóng tìm thấy tên của giáo viên hướng dẫn này.
Tên ông ta nằm ngay phía trên Hứa Vân, giống như vị trí đứng của ông ta.
Tên chỉ có ba chữ rất đơn giản: [Quý Tâm Thủy].
"Quý Tâm Thuỷ?"
Lâm Huyền đọc lại một lân nữa.
Cái tên thật kỳ lạ.
"Quý Tâm Thuỷ."
Sở An Tình đọc tên này, mở to mắt:
"Em biết cái tên này!"
"Em từng nghe rồi à?"
"Ừ!"
Sở An Tình gật đầu khẳng định:
"Em nghe ba kể về ông ấy rồi, vì cái tên của ông ấy quá đặc biệt... Nên em nhớ rất rõ."
"Ba em vẫn luôn quan tâm đến lĩnh vực khoa học, những chuyện về các nhà khoa học, đặc biệt là các nhà khoa học ở Đông Hải, ông ấy hầu như đều biết” Lâm Huyền rất hứng thú:
"Ba em cũng từng tài trợ cho Quý Tâm Thuỷ nghiên cứu à?”
Sở An Tình lắc đầu cười:
"Không phải vậy đâu."
"Ông Quý Tâm Thuỷ này là một người rất vĩ đại! Ông ấy không cần ba em tài trợ đâu... Ông ấy có thể còn giàu hơn cả ba em cơ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận