Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 176: Trò chơi mèo vờn chuột (2)

"Đúng vậy, phải tìm ra bằng chứng tuyệt đối. Tuyệt đối không được giết nhầm người vô tội. Một khi giết nhầm ai... Câu Lạc Bộ Thiên Tài chắc chắn sẽ mãi mãi loại bỏ chúng ta."
Ông ta cúi đầu, nhìn vào tờ báo trên bàn bị chiếc mũ lông cừu đè lên.
"Chiếc xe đó... cậu xử lý rất tốt, cảnh sát đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy."
"Họ sẽ không bao giờ tìm thấy."
Quý Lâm thở dài qua mũi:
"Thật ra cũng chẳng phải là thủ pháp gì kỳ diệu, nếu họ xem bộ phim 'Fast and Furious, ' có lẽ sẽ đoán được hai chiếc xe đó đã được chuyển đi như thế nào."
"Chỉ tiếc là... bây giờ đã quá muộn. Dù có tìm thấy cũng chẳng sao, có cậu ở đây, 90% công việc đều có thể giải quyết."
"Nhưng tôi vẫn có một đề nghị."
Quý Lâm cào cào móng tay, tiếp tục nói:
"Điều gì đã xảy ra để lại dấu vết, nếu những vụ án tương tự dần tăng lên, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của một số người. Bây giờ vẫn chưa gây chú ý, chỉ vì số lượng mẫu chưa đủ nhiều... đặc biệt là trong nước, Hứa Vân mới chỉ là người đầu tiên chúng ta giết."
"Cậu chắc chắn không thể thay đổi chút nào cách giết người sao? Thời gian tôi không mong ông thay đổi, xem ra nhất định phải giết người trong khoảng thời gian 0 giờ 42 phút đến 0 giờ 43 phút... nhưng về cách giết, sau này có thể sử dụng phương pháp khác ngoài tai nạn xe cộ được không?”
"Không. Ông ta không ngần ngại lắc đầu:
"Phải là tai nạn xe cộ."
"Vậy ông thực sự là một kẻ bắt chước."
"Cậu nói sao cũng được, Quý Lâm, tôi sẽ không mắc bẫy nữa."
"Câu hỏi cuối cùng."
Quý Lâm ngẩng đầu nhìn ông ta dưới ánh trăng ngoài cửa sổ:
"Làm thế nào để chứng minh một người thực sự đang làm nhiễu loạn lịch sử? Nghe ông nói, chúng ta không có lịch sử gốc để tham khảo".
"Đó cũng là vấn đề cậu cần suy nghĩ, Quý Lâm”.
Ông ta cúi đầu nói:
"Người này khác với những kẻ làm nhiêu loạn lịch sử trước đây... những người trước đây đều là những kẻ làm nhiễu loạn lịch sử một cách bị động, nhưng người này... tôi nghĩ hắn làm nhiễu loạn lịch sử một cách chủ động, chúng ta không rõ mục đích của hắn là gì, cũng không biết tại sao hắn lại làm nhiễu loạn lịch sử".
"Đương nhiên, điều khó nhất là chúng ta làm thế nào để chứng minh hắn thực sự làm nhiễu loạn lịch sử, đó mới là điều khó nhất. Nhưng tôi tin rằng cậu sẽ có cách, không chừng cậu đã có cách rồi."
"Ông thật biết cách làm việc đấy."
Quý Lâm không phủ nhận, sau nhiều năm chung sống, hai người quá hiểu nhau:
"Nhưng có thể tôi sẽ phải chủ động tiết lộ một số thông tin cho hắn... về chúng ta, về Câu Lạc Bộ Thiên Tài... ông không phản đối chứ?"
"Không vấn đề."
Ông ta đáp:
"Chỉ cần chứng minh được hắn thực sự làm nhiễu loạn lịch sử, dù có phải hy sinh một chút cũng chấp nhận được. Nhưng cậu phải chú ý, có thể hy sinh chúng ta, tuyệt đối không được làm hại đến người vô tội, điều này rất quan trọng.
"Tôi đã mệt mỏi với giá trị quan mâu thuẫn của ông rồi."
Quý Lâm vươn vai:
"Trận chiến này thật không dễ dàng... mặc dù bề ngoài có vẻ như chúng ta đang ở thế chủ động, còn hắn ở thế bị động, chúng ta chiếm ưu thế."
"Nhưng thực tế, chúng ta phải tuân thủ quá nhiều quy tắc kỳ lạ, không chỉ phải tìm cách chứng minh hắn thực sự làm nhiễu loạn lịch sử, mà còn phải tránh để hắn phát hiện mục đích của chúng ta... nếu không, có thể kẻ chết chính là chúng ta."
"Nếu người đó thực sự có khả năng làm nhiễu loạn lịch sử, thì có lẽ giết chúng ta không phải là việc khó đối với hắn. Và một khi chúng ta bắt đầu điều tra, hắn sẽ sớm phát hiện ra hành động của chúng ta, chắc chắn sẽ bắt đầu ẩn mình... chúng ta đang bắt hắn, hắn cũng bắt chúng ta."
“Tôi tin cậu, Quý Lâm."
Ông ta đầy tự tin:
"Cậu là người thông minh nhất mà tôi từng gặp, kẻ làm nhiều loạn lịch sử đó có lẽ có khả năng đặc biệt mà chúng ta không hiểu được, nhưng... hắn chắc chắn không thông minh bằng cậu, thậm chí có thể hắn hoàn toàn không có cảm giác nguy hiểm gì".
"Vậy nên... trò chơi mèo vờn chuột này, chúng ta không có lý do gì để thua."
"Ông vẫn quá lạc quan, Ngạo Mạn."
Quý Lâm trở lại vị trí cũ, nằm xuống, giữa đống tạp chí bừa bộn. Hắn ta gối đầu lên tay, nghiêng đầu nhìn con mèo Rhine đặt trên chồng sách bên cạnh:
"Tôi đã nói rất rõ rồi, trò chơi mèo vờn chuột này có sự ảnh hưởng với nhau."
"Vậy ông có thể hiểu rằng, trong trò trốn tìm giữa chúng ta và kẻ làm nhiễu loạn lịch sử này, ai lộ diện, lộ ý định trước... người đó sẽ chết."
Con mèo Rhine trước mặt, biểu cảm tỉnh nghịch đáng yêu, búi tóc tròn đi kèm với trang phục áo dài, trông rất sống động và đẹp mắt.
"Tôi vẫn rất thích chơi trò chơi."
Quý Lâm cầm tai con mèo Rhine, nhấc nó lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lay động của nó:
“Trong trò chơi mèo vờn chuột này..."
"Ai là chuột, ai là mèo?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận