Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 674: Hướng về bầu trời (4)

Lâm Huyền gật đầu, đồng ý với suy nghĩ của Hoàng Tước.
Nhìn lại hiện tại, hạt thời không này quan trọng hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng, nhiêu hơn nhiều, nhiều hơn nhiều, nhiều hơn nhiều...
Thậm chí hắn còn nghi ngờ, tay phải chỉ lên trời của . Jask và câu "chúng ta gặp nhau trên trời" mà ông ta để lại cho mình có phải là chỉ hạt thời không quý giá khó kiếm này không?
Tóm lại...
Cơ hội hiếm có này.
Có lẽ chính là bước ngoặt của mọi bí ẩn và khó khăn hiện tại, nhất định hắn phải nắm bắt lấy!
Lưu Phong nhìn Hoàng Tước với vẻ mặt trách móc:
"Cô nói thế thì tôi đương nhiên không có ý kiến gì, tôi nghe theo Lâm Huyền hết. Chỉ là rõ ràng cô đã biết chuyện hạt thời không từ lâu! Lúc đó tại sao cô lại làm người nói chuyện ẩn ý trong phòng thí nghiệm mà không nói cho tôi biết? Cho dù cô không biết rõ thì ít nhất cũng có thể nói ra cụm từ hạt thời không chứ? Cho dù nói ra mà không giải thích cũng được... Nếu tôi nghe được cụm từ này thì chắc chắn sẽ tiết kiệm được không ít thời gian."
"Được rồi, nói tiếp chuyện chính. Ngoại trừ người làm huấn luyện viên, phi công lái máy bay không gian thì chỉ có ba chúng ta vẫn chưa đủ, vẫn quá ít. Hành động bắt hạt thời không này đầy rẫy những điều không chắc chắn. Hơn nữa, ngoài việc lái máy bay không cần chúng ta quản thì những việc khác, chẳng hạn như xem thiết bị, báo dữ liệu, vận hành cánh tay máy, bảo đảm hậu cần, thậm chí là đưa dụng cụ, vân vân... thì chắc chắn là càng nhiều người càng tốt, tất nhiên, vẫn là câu nói đó, phải dựa trên điều kiện tiên quyết là đủ tin tưởng."
Hoàng Tước lắc đầu cười:
"Để Lâm Huyền từ từ kể cho cậu nghe sau."
Hoàng Tước không định dạy cho Lưu Phong, cũng có thể là cô ta không thể dạy:
"Đàn hồi thời không?"
Lưu Phong nghe mà chẳng hiểu gì.
"Trước đây không thể nói, bây giờ có thể nói rồi thì tất nhiên là đàn hồi thời không đã tăng lên."
"Những thứ mà chính bọn cậu tự ngộ ra thì đương nhiên tôi có thể trao đổi với bọn cậu, nếu chính bọn cậu không ngộ ra được thì đừng hỏi tôi, tôi không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào của bọn cậu cả."
Ha ha.
"Bây giờ tôi không còn người thân nào, Lý Thất Thất cũng đã đi rồi, trên thế giới này, người duy nhất tôi quen biết chính là cậu, chỉ có một mình cậu thôi."
"Anh có người giới thiệu không Lưu Phong?"
Lâm Huyền nhìn Lưu Phong.
Lưu Phong lắc đầu:
Lâm Huyền và Lưu Phong nghe xong, nhìn nhau.
Lâm Huyền nghĩ đến một bóng hình tròn vo.
"Tôi không thể kéo người của công ty tôi đến đây được chứ? Nói thật, không phải tôi không tin tưởng họ, chỉ là trong chuyện quan trọng như vậy, tôi vẫn không yên tâm về họ, cũng không muốn để họ biết."
Đột nhiên.
"Vậy thì tôi cũng không có người nào thích hợp."
Lâm Huyền nhún vai:
"Cao... Dương...'.
"Cô quen Cao Dương sao?"
Lâm Huyền hơi bất ngờ.
Hoàng Tước nghe thấy cái tên này, không hiểu sao lại cười, dường như rất quen thuộc:
"Cao Dương à."
"Tôi khuyên cô, vì cô hiểu biết mọi thứ, biết mọi chuyện, vậy thì cô hãy xem ai đáng tin cậy rồi kéo vài người đến đây đi, nếu có thể giúp chúng tôi đến mức này, tôi vẫn rất tin tưởng cô. Nếu cô nhất quyết bắt tôi tự tìm... thì tôi chỉ có thể gọi Cao Dương đến nhưng người này rất không đáng tin cậy, mặc dù không phải người xấu cũng không có ý đồ xấu nhưng đầu óc thực sự có chút... không được nhạy bén lắm."
"Cao Dương thì đương nhiên được."
Lâm Huyền nhìn Hoàng Tước:
Hai người này... chẳng liên quan gì đến nhau cả! Hoàn toàn không phải cùng một phong cách, thậm chí không phải người cùng một thế giới.
“Tôi không quen."
Hoàng Tước nhẹ giọng nói:
"Nhưng... tôi có thể nói thẳng với cậu, Cao Dương không có vấn đề gì, có thể tin tưởng."
"Được rồi."
Hoàng Tước lựa chọn nghiêm ngặt.
Vì Hoàng Tước đã nói Cao Dương không có vấn đề gì thì chắc chắn Cao Dương không có vấn đề gì.
Cao Dương từ nhỏ đã là cao thủ chơi game, từ trò Đấu La Đại Lục trên máy chơi game cầm tay, cho đến các trò chơi đối kháng như Street Fighter, StarCraft, DOTA, LOL... mặc dù Cao Dương không đạt đến trình độ của tuyển thủ chuyên nghiệp nhưng trong giới học sinh Hàng Thị năm đó thì cậu ta vẫn chưa có đối thủ.
Cao Dương có [kỹ năng điều khiển] rất tốt, tức là trình độ thao tác máy tính mà mọi người thường nói.
Lâm Huyền cho rằng, có thể giao nhiệm vụ vận hành cánh tay máy của máy bay không gian cho Cao Dương, cậu ta chắc chắn sẽ học rất nhanh, cộng thêm việc có một số năng khiếu nhất định, ít nhất khi tiếp xúc sẽ đáng tin cậy hơn mình nhiều.
Hoàng Tước đưa cho hai người một tờ giấy, trên đó viết một địa chỉ ở đế đô. Không có tên, chỉ là đi theo hướng ích ích, lộ ích ích, trông rất bí ẩn:
"Theo tính toán của Lưu Phong thì chỉ còn khoảng hai tháng nữa là hạt thời không sẽ đến tầng khí quyển của Trái Đất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận