Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 271: Nghiên cứu viên (2)

Phòng lớn nhất ở tầng hai, vô cùng náo nhiệt.
Những người bạn học không gặp nhau năm năm đang trò chuyện không ngừng, vui vẻ và hạnh phúc.
Mọi người tụ tập theo mối quan hệ thân thiết, bốn bàn đầy ắp nam nữ cười nói rộn ràng.
Chu Đoạn Vân không nghi ngờ gì là tâm điểm của bữa tiệc, được bao quanh bởi các bạn học:
"Chu Đoạn Vân, chiếc Rolls-Royce đó là của cậu à! Chúng tớ nhìn từ trên xuống đã bàn tán xem của ai... mấy năm không gặp, cậu thật sự phát tài rồi!"
"Ha ha ha, Chu Đoạn Vân, mọi người đều mới ra trường chưa lâu, cậu làm việc ở đâu mà kiếm được nhiều tiên thế? Có người nói cậu trúng số sau kỳ thi đại học, có phải thật không?”
"Đúng đúng, còn có người nói cậu không học đại học mà đi làm đa cấp... thực hư thế nào? Nếu có việc kiếm tiền đàng hoàng, đừng quên các bạn học nhé ha ha."
Chu Đoạn Vân không thay đổi sắc mặt, vẫn giữ nụ cười nhẹ, vỗ vai bạn học bên cạnh:
"Tất cả là lỗi của tớ hồi trung học ít giao tiếp với mọi người, khiến mọi người hiểu lầm nhiều quá... mấy năm nay đúng là kiếm được không ít tiền, tin đồn cũng không ít, nhưng làm ăn mờ ám chắc chắn không làm, kiếm tiên cũng phải có nguyên tắc."
Câu trả lời của Chu Đoạn Vân thực sự rất khéo léo. Thực ra Lâm Huyền cũng rất tò mò, Chu Đoạn Vân kiếm tiền như thế nào, cũng lắng nghe chăm chú.
Tiếc là hắn ta nói như đánh võ, tưởng là trả lời nhưng thực ra không nói gì, rất khéo léo.
Lâm Huyền không có ấn tượng sâu về Chu Đoạn Vân.
Dù học cùng ba năm trung học, nhưng hắn ta luôn thu mình ở góc, học lực không tốt, điều kiện gia đình cũng kém, ăn mặc rách rưới, và không có bạn bè.
Lâm Huyền nhớ là chưa từng nói chuyện với Chu Đoạn Vân, nếu có cũng không nhiều, nên khi Chu Đoạn Vân nhận ra hắn ngay lập tức, Lâm Huyền có chút bất ngờ.
"Được rồi! Mọi người đến đủ rồi! Nhanh tìm chỗ ngồi đi!"
Cao Dương hô hào mọi người ngồi vào chỗ.
Cậu ta trực tiếp đặt Đường Hân ngồi bên trái Lâm Huyền:
"Đường Hân, cậu ngồi cạnh Lâm Huyền nhé, tớ thấy cậu không quen ai khác, cậu và Lâm Huyền nói chuyện nhiều hơn”.
"Cảm ơn lớp trưởng."
Đường Hân tự nhiên cười, ngôi cạnh Lâm Huyền.
Bốn bàn nhanh chóng được Cao Dương sắp xếp.
Gần như là hai bàn nam, một bàn nữ, và bàn của Lâm Huyền và Cao Dương là nam nữ hỗn hợp, khoảng năm năm.
Ngoài Lâm Huyền, Cao Dương, Chu Đoạn Vân, Đường Hân, cặp song sinh Hạ Thức, còn có hai nam hai nữ khác, đều là những người thân thiết từ thời trung học, chủ yếu là cán bộ lớp, nên tự nhiên ngồi cùng nhau.
Sau khi Cao Dương phát biểu, buổi họp lớp chính thức bắt đầu. Mọi người tự giới thiệu ngắn gọn, nhân viên phục vụ bắt đầu mang từng món ăn chuẩn bị sẵn vào, mở rượu vang và rượu trắng, rót vào bình và ly, làm cho không khí trong phòng thêm sôi động.
Sau khi món nóng cuối cùng được mang ra, vài nhân viên phục vụ rót thêm trà cho khách và rời đi.
Rầm!
Cửa phòng đóng lại, nhân viên phục vụ rời đi, để lại những người bạn lâu ngày không gặp thoải mái trò chuyện về quá khứ.
"Đường Hân, cậu làm gì ở Mỹ? Còn học tiếp không?”
Sau vài chén rượu, mọi người trên bàn đã quen thuộc hơn với Đường Hân, bắt đầu chủ động trò chuyện.
"Tớ làm nghiên cứu tại một viện nghiên cứu, cùng với giáo sư thời đại học của tớ”.
Đường Hân uống vài ly rượu vang, mặt hơi ửng hồng:
"Nhưng sau Tết, tớ sẽ về Đông Hải, có một nhân vật rất có tiếng trong ngành dược mời tớ đến viện nghiên cứu của ông ấy làm việc. Tớ đã suy nghĩ rất lâu... nhưng cuối cùng vẫn đồng ý."
"Vậy mới đúng chứ!"
Cao Dương cười lớn nâng ly rượu lên:
"Chào mừng nhà khoa học trở về nước!"
"Lớp trưởng, tớ không dám nhận là nhà khoa học... chỉ là một nghiên cứu viên thôi."
"Dù sao cũng chào mừng về nước! Có thành quả nghiên cứu gì thì nên ở lại trong nước! Nào nào nào! Chúng ta cùng nâng ly chào mừng Đường Hân một ly!"
Cao Dương đúng là người làm sales chuyên nghiệp, luôn biết cách tạo không khí, không cần biết lý do gì cũng có thể kêu gọi mọi người uống một ly. Nào là mừng năm mới.
Mừng kỷ niệm năm năm.
Mừng ngày thứ Năm, vân vân...
Rượu trên bốn bàn, bàn của họ uống nhanh nhất.
Nâng ly lên, Lâm Huyền nhìn Đường Hân:
"Cậu nghiên cứu lĩnh vực gì?"
"Ngủ đông."
Lâm Huyền ngừng ly rượu giữa không trung.
"Ngủ đông? Giống như giáo sư Hứa Vân sao?"
"Xa lắm so với giáo sư Hứa Vân... giáo sư Hứa Vân thật sự rất vĩ đại, phát minh của ông ấy hoàn toàn thay đổi nhiều lĩnh vực nghiên cứu. Lâm Huyền, có lẽ cậu không chú ý đến lĩnh vực này, nhưng hiện tại cả trong nước và quốc tế khoa học đều như đang ăn Tết vậy... mỗi ngày đều có phát hiện mới, mỗi ngày đều có đột phá mới."
"Nghiên cứu của tớ chủ yếu là về dược phẩm, nhưng tình cờ lại có hiệu quả trong việc giải quyết tác dụng phụ của ngủ đông, chỉ có một công dụng này thôi... vì vậy tớ cũng phải cảm ơn giáo sư Hứa Vân, nếu không có ông ấy tớ không thể có được như hôm nay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận