Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 818: Cây lựu (1)

Tất cả vỏ lựu và lớp màng vàng bên trong đều được bà bỏ vào túi rác, không để rơi một chút nào xuống đất, cả khu vực quanh chòi rất sạch sẽ.
Lâm Huyền chợt cảm thấy có thể hắn đã hiểu lầm bà cụ... có chút định kiến ban đầu.
Ít nhất là hiện tại, khi không bị kích động, bà cụ trông rất dễ gần.
Cao Dương vỗ ngực, chỉ về phía chòi:
"Để cậu xem thế nào là năng lực của một best seller."
Nói xong.
Cậu ta cho tay vào túi, ngâm nga một bài hát, từng bước nhảy nhót như một tay đường phố.
"Chào bà!"
Vừa bước vào chòi, Cao Dương dừng lại nhìn bà cụ:
"Bà đang bóc lựu đấy à!"
Bà cụ ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Cao Dương, nhẹ nhàng gật đầu.
"Sao bóc nhiều thế, bà ăn một mình không hết đâu?”
Nói rồi, Cao Dương rất tự nhiên ngồi xuống ghế dài bằng gỗ, còn chủ động đẩy cái bát thủy tỉnh đầy hạt lựu vào bên trong để tránh rơi. Bà cụ vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu:
"Tôi không bao giờ ăn lựu... cũng không phải bóc cho tôi. Con gái tôi thích ăn lựu nhất, hồi nhỏ nó bướng bỉnh, cứ đòi tôi bóc như thế này từng hạt, nó mới chịu ăn."
"Nhưng hồi đó tôi bận rộn công việc, làm gì có thời gian, chưa bao giờ bóc thế này cho nó. Giờ nghĩ lại... công việc đâu quan trọng bằng con cái..."
"Ôi, bà ơi!"
Cao Dương giả vờ ngạc nhiên, chớp chớp mắt:
"Sao lại thế này!"
Nửa giờ sau.
Pặc!
Cao Dương búng tay, ngâm nga bài hát chạy về:
"Xong rồi."
"Sao rồi?"
Lâm Huyền đứng dậy từ bãi cỏ nơi hắn đã ngồi chờ lâu.
"Đúng như tớ đoán."
Cao Dương nhìn Lâm Huyền:
"Thời gian sinh của Trương Vũ Thiến.. quả nhiên là gần 1 giờ sáng! Bà cụ lúc đó từ 1 giờ chiều vỡ ối vào bệnh viện, đau đớn đến tận 1 giờ sáng mới sinh, thời gian bà ấy nhớ rất rõ. Bà ấy có thể bị sốc tinh thần, nhưng bà ấy hoàn toàn không điên, nói chuyện rất mạch lạc."
"Còn vị trí mộ, quan tài thì sao, đã hỏi được chưa?"
Lâm Huyền hỏi ngay điều quan trọng nhất.
Chỉ thấy Cao Dương cười lạnh:
"Trấn Ngô Thôn, núi Cửu Tiên, rừng cây nhỏ phía tây, cây lựu!'”.
"Lâm Huyền, chúng ta có thể lên đường rồi, cậu đặt vé máy bay đi."
Sau đó, Cao Dương vung tay chỉ về phía nam:
"Sơn Đông, khởi động! À không phải..."
"Xuất phát!"
...
Ầm !
Sân bay Đế Đô, chiếc máy bay Airbus cất cánh, rời khỏi đô thị quốc tế phồn hoa, bay thẳng về phía nam, hướng đến Cẩm Tú Sơn Đông.
Thời gian đã bước vào tháng 4 năm 2024.
Thời tiết dần ấm lên, tâm trí của mọi người cũng dần thoát khỏi niềm vui của năm mới, tập trung vào cuộc sống và công việc.
Hiện tại, cách kỳ nghỉ lễ Thanh Minh còn 3 ngày, chưa đến đợt cao điểm vận chuyển. Học sinh đang đi học, người đi làm cũng đang làm việc, nên máy bay rất trống trải, tỷ lệ khách trong khoang hạng nhất chưa đến một phần tư, chỉ có lác đác vài người.
Chỗ ngồi nửa bao quanh bên cạnh, Cao Dương kéo mặt nạ mắt xuống, chuẩn bị ngủ:
"Lâm Huyền, đến giờ ăn gọi tớ, lấy giúp tớ hai phần."
Nói xong.
Cậu ta ngả người ra sau.
Ba giây sau, tiếng ngáy đã vang lên.
Quả nhiên vẫn là người không lo nghĩ, đầu óc trống rỗng ngủ rất nhanh.
Lâm Huyền quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy những đám mây trắng dần trôi qua, mặt đất ngày càng xa.
Khoảng thời gian này.
Hắn cảm thấy mình luôn bận rộn.
Chạy tới chạy lui, bay đi bay lại, lên trời xuống đất, chưa bao giờ được nghỉ ngơi một giây phút nào.
Bỗng dưng cảm thấy ghen tị với cuộc sống vô ưu vô lo trước đây.
Hai điểm một đường, đi làm lướt qua, tan làm mơ màng trong giấc mơ, công việc không áp lực, cuộc sống cũng coi như thảnh thơi.
Chỉ mới một năm rưỡi, cuộc sống của hắn đã thay đổi hoàn toàn.
Nhưng hắn không hối hận.
Những chuyện lớn nhỏ xảy ra trong thời gian này đã khiến hắn dần dần nhận ra trách nhiệm.
Đây là điều mà trước đây hắn chưa từng nghĩ đến.
Công việc có Triệu Anh Quân dẫn dắt hắn, giúp hắn sắp xếp và lập kế hoạch mọi thứ;
Cuộc sống, V V giúp hắn xử lý 99% mọi việc, hắn chỉ cần mở miệng là V V hoàn thành;
Thậm chí ngay cả việc khám phá Câu Lạc Bộ Thiên Tài và giấc mơ cũng vậy, Hoàng Tước sẽ chỉ đường cho hắn;
Hằng số vũ trụ, hắn chỉ nghĩ đến trên miệng, thực tế đều giao cho Lưu Phong;
Cao Dương tuy không cung cấp được sự giúp đỡ thực tế nào, nhưng lúc quan trọng lại chưa bao giờ bỏ rơi;
Sở An Tình... thực sự không đơn giản và vô tâm như hắn nghĩ, cô ấy biết rất nhiều chuyện, nhưng cũng vì hắn mà chôn chặt những chuyện này trong lòng, cùng hắn lên vũ trụ bắt hạt thời không, rồi trong phút cuối cùng của cuộc đời nhảy xuống máy bay, để lại cho hắn một mảnh giấy nhỏ quan trọng.
Có vẻ.
Hắn thực sự, chưa từng làm điều gì cụ thể và thực tế.
Đúng như hắn đã nói với Hoàng Tước ngày hôm đó.
Là bạn bè bên cạnh quá cưng chiều hẳn, mọi người quá tin tưởng và giúp đỡ hắn, khiến hắn chưa thực sự trưởng thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận