Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 364: Chôn em trên mặt trăng (3)

Cuộc sống khó khăn đã mài mòn đi những góc cạnh của người đàn ông này.
Trịnh Thành Hà trông khoảng hơn ba mươi tuổi, tuổi của hai anh em này chênh lệch khá lớn, sắp xếp lại đầu mối một chút...
Vì Trịnh Tưởng Nguyệt không nhớ rõ chuyện cha mẹ nên có thể suy ra khi cha mẹ mất, cô bé còn rất nhỏ, chỉ khoảng hai ba tuổi.
Còn Trịnh Thành Hà lúc đó hẳn là khoảng hai mươi tuổi, tuổi của hai anh em chênh nhau đến mười mấy tuổi.
Nhìn lại quần áo bệnh nhân trên người Trịnh Tưởng Nguyệt...
Đúng là một cặp anh em đáng thương.
Lâm Huyền thấm thía câu nói mà trước đây hắn từng đọc trên sách, đại ý là khi bạn cảm thấy cuộc sống không như ý thì hãy đến bệnh viện xem thử, bạn sẽ thấy mình may mắn biết bao, ít nhất bạn không bị bệnh.
Trước mắt chính là như vậy.
Những người ở trong tòa nhà nằm viện này đều là những người đau khổ bị bệnh tật giày vò.
"Tưởng Nguyệt bị làm sao vậy?"
Lâm Huyền nhìn Trịnh Thành Hà hỏi:
"Tôi thấy hình như không có vấn đề gì lớn? Trông có vẻ rất khỏe mạnh."
Trịnh Thành Hà không biểu lộ cảm xúc gì, vuốt ve mái tóc mượt mà của em gái:
"Tưởng Nguyệt bị bệnh tim bẩm sinh, rất nghiêm trọng, hồi nhỏ đi khám bác sĩ đều nói con bé không sống được lâu... Hơn nữa nhóm máu của con bé rất đặc biệt, mãi không đợi được trái tim phù hợp, cũng không thể tiến hành phẫu thuật ghép tim."
"Nhưng tôi tin rằng, nhất định sẽ có một ngày Tưởng Nguyệt sẽ khỏi bệnh” Trịnh Thành Hà cười nói, cúi người bế bổng Trịnh Tưởng Nguyệt gầy yếu lên, đặt lên cánh tay khỏe mạnh của mình:
"Dù sao thì Tưởng Nguyệt của chúng ta rất kiên cường! Năm nào bác sĩ cũng nói không sống qua được sinh nhật tiếp theo... Nhưng Tưởng Nguyệt vẫn vượt qua hết sinh nhật này đến sinh nhật khác nhỉ? Cho nên chắc chắn không sao đâu! Tưởng Nguyệt nhà chúng ta là cô bé tốt được thần tiên che chở đó."
"Nói mới nhớ Tưởng Nguyệt à, tháng sau là sinh nhật mười bốn tuổi của em rồi, em muốn quà gì? Anh hai mua cho."
"He he, em không muốn quà gì cả."
Trịnh Tưởng Nguyệt cười tinh nghịch:
"Từ nhỏ đến giờ em chỉ có một mong ước, anh đồng ý với em là được rồi! Em nói với anh nhiều lần như vậy rồi mà anh vẫn không đồng ý."
Biểu cảm của Trịnh Thành Hà trở nên nghiêm túc, lắc đầu:
"Không được, mong ước đó anh hai không thể đồng ý với em, vì bệnh của em chắc chắn sẽ khỏi."
"Lỡ đâu không khỏi thì sao? Anh cứ đồng ý với em đi!"
"Không được là không được, anh trai không thể đồng ý với em, anh nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho em, dù phải bỏ ra bao nhiêu công sức, anh cũng nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho em”...
Anh em hai người ở đây giằng co mãi, khiến Lâm Huyền tò mò ngứa ngáy, không nhịn được nhìn Trịnh Tưởng Nguyệt hỏi:
"Em có mong ước gì?"
Trịnh Tưởng Nguyệt nhìn Lâm Huyền, cười đây mong đợi:
"Em muốn nhờ anh trai, sau khi em chết... Chôn em trên mặt trăng!"
Cái này... Lâm Huyền nhất thời không nói nên lời.
Nên nói là trẻ con vô tư hay nên nói là Trịnh Tưởng Nguyệt còn nhỏ nên chưa hiểu được ý nghĩa của sự sống và cái chết?
Thảo nào Trịnh Thành Hà nhất quyết không chịu đồng ý với cô bé.
Đổi lại là bất kỳ người anh trai nào cũng sẽ không hẹn ước với em gái mình chuyện như vậy, chỉ cần còn một tia hy vọng chữa khỏi bệnh thì phải liều mạng cố gắng.
Lâm Huyền thở dài...
Nắm lấy tay Trịnh Tưởng Nguyệt:
"Có lẽ em không lên được mặt trăng đâu."
"Tại sao!"
Trịnh Tưởng Nguyệt mở to mắt, rất ngạc nhiên.
"Bởi vì rất có thể không lâu nữa, thế hệ đầu tiên của khoang thuyền ngủ đông sẽ được đưa vào sử dụng."
Lâm Huyền cười giải thích cho cô bé:
"Khoang thuyền ngủ đông đó, em biết không? Chính là thứ mà cha của Hứa Y Y nghiên cứu, chỉ cần ngủ vào đó... Mở mắt ra là đã mấy chục năm, mấy trăm năm trôi qua rồi."
"Bệnh của em bây giờ tuy không chữa khỏi được nhưng mấy chục năm, mấy trăm năm sau khoa học kỹ thuật và y học của loài người sẽ phát triển rất nhanh, đến lúc đó, căn bệnh nhỏ này của em sẽ chữa dễ như trở bàn tay."
Hắn quay đầu lại nhìn Hứa Y Y cũng gầy gò như vậy:
"Vừa hay, giáo sư Hứa Vân cũng định đưa Hứa Y Y đến tương lai để chữa bệnh, đến lúc đó hai đứa cùng đi thì tốt biết bao, tỉnh dậy cũng có thể làm bạn tốt".
"Cho nên đừng dễ dàng từ bỏ bản thân mình nhé Tưởng Nguyệt, đừng suốt ngày nhắc đến cái chết, anh trai em nghe thấy sẽ đau lòng lắm."
Tuy nhiên...
Lúc này, ánh mắt của Trịnh Tưởng Nguyệt đột nhiên giống như người lớn, trưởng thành và hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Cô bé khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn vầng trăng treo trên bầu trời đêm đen:
"Nhưng mà... em thực sự muốn lên mặt trăng lắm..."
"Tại sao muốn lên mặt trăng?"
Lâm Huyền rất tò mò.
"Vì anh trai nói, ba mẹ em ở đó.' Trịnh Tưởng Nguyệt mím môi, chớp chớp mắt:
"Em rất muốn gặp họ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận